Tái ngộ rồi, mỗi lần gặp Tạ Trầm Vọng tim tôi đập nhanh, tôi cứ nghĩ đó là sợ hãi.
Nhưng mãi đến vừa rồi, lúc sắp chết, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến anh…
Lúc đó tôi mới nhận ra, thật ra là vì tôi thích anh.
Thích từ hồi năm năm trước, từ những ngày sớm tối ở bên nhau.
Giờ đã nhìn rõ lòng mình, tôi sẽ không dễ dàng buông tay nữa.
Vì vậy, thấy anh vẫn không đoái hoài gì, tôi liền níu tay áo anh, nũng nịu:
“Thiếu gia Thẩm? Thiếu gia Thẩm? Anh nghe em nói chút đi…”
“Hay là… anh không thích cách gọi đó nhỉ?”
“Vậy em đổi nhé: A Vọng, Trầm Vọng, bảo bối, cưng yêu, ông xã?”
Tạ Trầm Vọng vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng không đáp lại.
Nhưng vành tai anh… đỏ bừng như máu.
Các bình luận lại nổ tung:
[Tên này diễn sâu quá! Tai đỏ tới vậy rồi còn cố tỏ ra không quan tâm? Trong lòng chắc đang sướng phát điên rồi kìa!]
[Nam chính méo miệng luôn rồi kìa, nữ phụ cố lên! Chỉ cần thêm vài câu ngọt là anh ấy lại ngoan ngoãn quay về làm chú cún con thôi!]
Thấy vậy, tôi lập tức được tiếp thêm sức mạnh, tranh thủ tấn công tiếp:
“Ông xã ơi ông xã, lúc nãy sao anh tìm ra em vậy? May mà anh đến kịp đấy, không thì em tiêu rồi!”
Tạ Trầm Vọng liếc tôi một cái.
Thấy tôi mắt long lanh lấp lánh như có sao, anh lại lập tức quay đầu đi, không dám nhìn lâu.
Rồi ngượng ngùng lên tiếng:
“Không có gì ghê gớm đâu.”
“Nhà anh gắn đầy camera, muốn tìm em cũng dễ thôi.”
Tôi nhìn quanh khu rừng rậm rạp xung quanh, một lúc lâu sau mới nhận ra có gì đó sai sai:
“Ơ? Nhưng em thoát ra khỏi nhà anh rồi mà?”
“Em chưa ra khỏi.” Anh thản nhiên đáp. “Khu này là khu biệt thự nhà anh. Em chỉ từ nhà chính chạy ra vườn sau thôi, vẫn nằm trong phạm vi camera giám sát.”
Tôi: ……
Vậy là… tôi chạy trối c.h.ế.t nãy giờ, cứ tưởng mình đã đến được cổng chính nhà họ Thẩm, hóa ra chỉ là… cái cổng nhỏ dẫn ra vườn sau?
Tôi biết nhà họ Thẩm giàu, biết khu nhà rộng lớn.
Nhưng cũng đâu cần rộng quá đáng như vậy chứ?
Thấy tôi ngơ ngác đứng im tại chỗ, Tạ Trầm Vọng khẽ thở dài, cuối cùng cũng mở lời:
“Vậy… rốt cuộc tại sao em lại muốn bỏ trốn?”
“Em nói không ghét anh, nhưng lại cứ luôn muốn rời xa anh. Vì sao?”
O mai d.a.o Muoi
Lần này đến lượt tôi im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/14.html.]
Thật ra… là vì tôi sợ.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tin vào lời bình luận rằng về sau Tạ Trầm Vọng sẽ ra tay g.i.ế.c tôi.
Nếu vậy, tôi không sợ mới là lạ!
Nhưng lý do đó tuyệt đối không thể nói ra.
Tôi cẩn thận lựa lời, đánh trống lảng:
“Trước khi trả lời, anh có thể trả lời em hai câu hỏi trước được không?”
Thấy anh gật đầu, tôi hỏi tiếp:
“Lúc trước em bỏ anh mà đi, anh không hận em sao?”
Tạ Trầm Vọng hơi sững lại: “Hận?”
“Lúc đó em đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh, anh chỉ biết phát điên lên vì lo. Còn tâm trí đâu mà hận?”
Giọng anh dần thấp xuống, như đang chìm vào hồi ức nào đó không vui:
“Khi đó anh tìm em như điên. Ban đầu là lật tung cả thủ đô lên, nhưng tìm mãi không thấy. Không còn cách nào, anh đành quay về nhà họ Tạ, bắt đầu liều mạng leo lên từng bậc thang…Chỉ để sau này có nhiều tài nguyên hơn, để tìm em dễ hơn.”
“Thế rồi khi cuối cùng cũng có tin tức của em…”
Ánh mắt anh âm u nhìn tôi:
“Thì lại nghe nói… em đang ở nước ngoài, đi xem mắt từng người đàn ông một.”
Tôi: …
Tự dưng thấy có lỗi khủng khiếp.
Tôi cười gượng: “Đã nói rồi mà, đó đâu phải đi xem mắt, chỉ là mấy cuộc liên hôn bất đắc dĩ thôi mà haha… Em không có tình cảm gì cả, trong lòng em chỉ có mình anh!”
Thấy anh sắp nổi m.á.u ghen rồi, tôi vội vàng hỏi tiếp câu thứ hai:
“Câu này quan trọng hơn… Trước đây em từng bắt nạt anh như thế, anh không nghĩ đến chuyện báo thù sao?”
Tạ Trầm Vọng lại ngẩn người: “Bắt nạt?”
“Ý em là… mấy chuyện em từng bắt anh làm ấy.”
“Anh có bị bắt ép bao giờ đâu?”
Cả hai cùng im bặt.
Rồi anh là người phản ứng trước, bật cười, tức đến nỗi cười khan:
“Sao hả? Em thấy lúc đó anh trông giống bị ép lắm à? Giống kiểu không cam lòng chịu đựng lắm sao?”
Lần đầu tiên trong giọng nói luôn lạnh nhạt của anh xuất hiện kẽ hở:
“Hồi đó ngày nào anh cũng dụ dỗ em đấy nhé. Không thì cố ý không đóng cửa khi thay đồ, không thì cố tình xịt loại nước hoa em thích. anh Tạ chí còn hận không thể nhảy vào giường em, vậy mà em lại nghĩ anh là nạn nhân bị ép buộc!”
Mắt tôi mỗi lúc mở càng to hơn.
Cái… cái gì cơ?
Thì ra… mấy chuyện đó là cố tình?
Lúc đó tôi còn thật sự cho rằng bản thân mình mới là kẻ tâm tư bất chính, đầu óc toàn ý nghĩ đen tối!