CHIM HOÀNG YẾN

1

1

 

“Tiểu thư, ưm…”

 

Trong căn phòng tối om, Tạ Trầm Vọng đang bị tôi đè chặt xuống giường.

 

Còn tôi thì ngồi vênh váo trên người anh.

 

Tôi đưa tay ra, ngang nhiên chọc chọc, sờ sờ xuống dưới mà không chút kiêng dè.

 

“Muốn không?”

 

Mặt Tạ Trầm Vọng ửng đỏ.

 

 

Ánh mắt khẽ run rẩy, trông như thể đã rơi vào biển dục, giọng khàn khàn đầy khao khát mà thốt lên:

 

“…Muốn.”

 

Tôi lập tức phấn khích hẳn lên.

 

Tạ Trầm Vọng là chú chim hoàng yến ngoan ngoãn nhất của tôi.

 

Mặc cho tôi hôn, ôm, thậm chí… tùy ý làm nhục.

 

Dù tôi có làm quá đáng đến đâu, anh cũng không bao giờ tức giận.

 

Chỉ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ươn ướt như thế này, đáng thương vô cùng…

 

Rồi lại khiến tôi sinh ra những ý nghĩ càng tồi tệ hơn.

 

Lần này cũng vậy.

 

Nhìn vẻ mặt đó của anh, tôi cuối cùng không nhịn được nữa, cúi đầu định hôn xuống…

 

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, đầu tôi đột nhiên đau nhói!

 

Hàng loạt dòng bình luận xa lạ ồ ạt tràn vào đầu tôi.

 

[A a a mau dừng lại đi đồ đàn bà ác độc! Chính là ngươi khiến chú cún điên cuồng của bọn ta từ đó về sau căm ghét phụ nữ! Sau này phải để con gái nhỏ dỗ mãi mới nguôi được đấy biết không!]

 

[Đồ nữ phụ ngu ngốc, còn tưởng nam chính là bông hoa trắng nhỏ nữa chắc? Dám ức h.i.ế.p người ta như vậy à?]

 

[Đáng đời, kết cục thảm như vậy là xứng đáng rồi!]

 

[Tức c.h.ế.t ta! Ta phải đi xem lại trăm lần cảnh cô ta bị lóc xác mới hả giận!]

 

Giữa cơn bão chửi rủa, tôi hoàn toàn sững người.

 

Những dòng bình luận đó… đang nói cái gì vậy?

 

Tôi chắp nối những từ ngữ rời rạc ấy, phải mất rất lâu mới hiểu được ý chúng:

O mai Dao Muoi

Tôi là một nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.

 

Còn Tạ Trầm Vọng là nam chính điên cuồng bị tôi bức ép.

 

Sau khi trở thành chú chim hoàng yến của tôi, bề ngoài anh dịu dàng vô hại, nhưng bên trong thì ôm đầy thù hận.

 

Trong nhiều năm nhẫn nhịn, ngấm ngầm phát triển thế lực…

 

Cuối cùng, anh đem tôi ra lóc da c.h.é.m nghìn nhát, g.i.ế.c c.h.ế.t một cách tàn bạo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/1.html.]

2

 

“Sao thế?”

 

Giọng Tạ Trầm Vọng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

 

Anh lo lắng ghé sát lại, hỏi nhỏ:

 

"Tiểu thư bỗng nhiên im lặng vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"

 

Tôi còn đang ngẩn người thì bị câu hỏi đó làm giật mình, ngẩng đầu lên một cách đột ngột.

 

Do khoảng cách quá gần, cú ngẩng đầu ấy của tôi lại đ.â.m thẳng vào môi của Tạ Trầm Vọng.

 

Cảm giác ấm áp mềm mại lập tức truyền đến.

 

Lần này thì cả hai chúng tôi đều sững lại.

 

Ngay sau đó, những dòng bình luận chửi rủa ào ạt xuất hiện:

 

[Nữ phụ này cũng quá giả tạo rồi, muốn hôn thì hôn đi, còn bày đặt giả vờ không cố ý nữa chứ!]

 

Nổi bật nhất là một dòng bình luận:

 

[Mọi người đừng giận, nữ phụ tiêu đời rồi.]

 

[Nhìn ánh mắt cún con nhìn cô ta kìa, sát khí không che nổi nữa rồi, chắc đang nghĩ xem nên hành hạ cô ta thế nào cho đã đấy, hí hí hí…]

 

Tôi giật bắn, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên theo những lời đó.

 

Quả nhiên, ánh mắt Tạ Trầm Vọng nhìn tôi lại càng trở nên âm u, như có sóng ngầm cuộn trào…

 

Chắc là bị tôi chọc giận đến mức sát ý bừng lên rồi.

 

Cùng lúc đó, anh đưa tay lên, cứ chạm đi chạm lại vào chỗ vừa bị tôi hôn…

 

Chắc là ghét đến mức không chịu nổi, gấp gáp muốn lau sạch đi.

 

Tim tôi lạnh đi một nửa.

 

Đến khi tôi thấy đỉnh tai Tạ Trầm Vọng đỏ ửng, thì lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.

 

Trời ơi!

 

Thì ra những gì đám bình luận nói… đều là thật cả!

 

Chỉ bị tôi hôn một cái thôi mà Tạ Trầm Vọng đã giận đến đỏ tai!

 

Nếu không có mấy dòng bình luận kia, cả đời này tôi cũng không nhận ra được anh lại chán ghét tôi đến thế!

 

Tôi sụp đổ rồi.

 

Đúng lúc đó, Tạ Trầm Vọng bất ngờ xoay người đè tôi xuống giường.

 

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt như thể sắp nuốt chửng tôi, giọng trầm khàn vang lên:

 

“Xem ra tiểu thư không có vấn đề gì về sức khỏe, vậy thì… chúng ta tiếp tục việc vừa rồi nhé…”

 

“Không, không, không được đâu!”

 

Tôi hoảng hốt ngắt lời anh.

 

Giờ tôi còn dám làm gì nữa chứ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận