CHIM HOÀNG YẾN

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nói, anh vừa tháo cà vạt.

 

Từng vòng, từng vòng quấn chặt lên cổ tay tôi.

 

“Nhưng mà không sao, bây giờ đã có đạo cụ, địa điểm cũng đủ kích thích rồi.”

 

“Hay là… chúng ta bù lại ngay tại đây nhé?”

 

Tôi sững sờ.

 

Khoan đã, tình tiết này sao lại không giống như mấy dòng bình luận nói chứ?

 

Bình luận cũng bắt đầu nổ tung.

 

“Cái quỷ gì thế này? Tình tiết gì mà kỳ cục vậy?”

 

“Nói kỹ xem nào, bù lại là bù sao cơ, hề hề hề…”

 

“Chắc là phong tục khác biệt chăng? Ở chỗ tôi, người ta không báo thù kiểu này đâu.”

 

“Mấy người phía trên đói khát quá rồi đấy! Không thấy à? Nữ phụ trước kia từng làm nhục nam chính, bây giờ nam chính chỉ đang dùng cách tương tự để trả đũa thôi!”

 

“Đúng đấy đúng đấy! Cún con nhà tôi là kiểu nhân vật điên cuồng mà, có thù nhất định phải báo! Trước đây ai đắc tội với cậu ấy đều c.h.ế.t thảm, làm gì có chuyện nương tay với nữ phụ?”

 

“Ủng hộ tiểu cẩu nhà tôi, cho nữ phụ nếm thử cảm giác bị kẻ ở vị thế cao hơn sỉ nhục mà không cách nào phản kháng được!”

 

Tôi vốn đã bị sự thay đổi đột ngột làm cho choáng váng.

 

Nhưng nhìn thấy những dòng bình luận đó, tôi bỗng chợt hiểu ra.

 

À, thì ra đây là cách Tạ Trầm Vọng trả thù!

 

Bên ngoài có người đi ngang qua, tiếng bước chân không ngớt.

 

Tôi cuống lên, run rẩy cầu xin:

 

“Đừng, bên ngoài có người đó!”

 

“Nếu bị nghe thấy, dù không màng đến danh tiếng của tôi thì… thiếu gia Tạ, danh tiếng của anh cũng sẽ bị tổn hại mà!”

 

“Không sao cả.”

 

Tạ Trầm Vọng hờ hững ngắt lời tôi:

 

“Với danh tiếng của tôi, chắc họ không dám đem chuyện này ra ngoài đâu.”

 

Tôi sững người.

 

Lúc này đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút.

 

Cũng đúng thôi, đây là Thái tử gia tiếng tăm lừng lẫy cơ mà.

 

Ai mà dám tung tin đồn về anh, còn muốn sống ở thủ đô nữa không?

 

Nhưng điều bất ngờ là, khi tôi càng lúc càng căng thẳng thì Tạ Trầm Vọng lại đột ngột thả tôi xuống:

 

“Nhưng mà em nói cũng đúng, tôi thực sự không muốn để người khác nghe thấy giọng của em.”

 

Mắt tôi lập tức sáng rỡ vì kinh ngạc.

 

Chẳng lẽ…

 

Anh ghét tôi đến mức ngay cả nghe giọng tôi cũng không muốn, nên quyết định buông tha tôi rồi sao?

O Mai d.a.o Muoi

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giấc mộng đẹp liền tan vỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/6.html.]

Tạ Trầm Vọng kéo tôi xoay người rời khỏi phòng:

 

“Về nhà thì hơn, chỉ để mình tôi nghe thôi.”

 

Tôi trượt chân một cái, suýt ngã.

 

Nhưng cũng đành lảo đảo mà đi theo.

 

Làm sao đây!

 

Thật sự theo anh về nhà chẳng phải là tự chui đầu vào miệng sói sao!

 

Mà với địa vị của Tạ Trầm Vọng, tôi có kêu cứu cũng chẳng ích gì.

 

Hơn nữa, hai tay tôi còn bị trói, lại bị chiếc áo khoác rộng thùng thình của anh ta che mất.

 

Nhìn từ bên ngoài chẳng ai thấy được điểm bất thường nào.

 

Tôi cuống đến mức liếc quanh tìm kiếm.

 

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tên thiếu gia họ Tần.

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, dạo gần đây nhà hắn cũng bắt đầu gây dựng được chỗ đứng ở thủ đô, thế lực không tệ.

 

Hơn nữa vừa nãy thái độ của hắn với tôi cũng khá thân thiện.

 

Biết đâu… tôi có thể cầu cứu hắn?

 

Đúng lúc đó, tên thiếu gia họ Tần kia cất tiếng gọi tôi:

 

“Tống Viên, em định đi đâu vậy?”

 

Quả nhiên ông trời vẫn còn thương tôi!

 

Tôi lập tức khẽ lắc lắc cổ tay bị trói, tỏ ra vẻ đáng thương cầu cứu.

 

Ánh mắt cầu khẩn vô cùng rõ ràng.

 

Quả nhiên, thiếu gia Tần trông thấy thì lập tức sửng sốt.

 

Hắn vỗ bàn bật dậy, đi nhanh về phía tôi và Tạ Trầm Vọng.

 

Tôi nhìn hắn đầy hy vọng…

 

Nhưng hắn lại đi thẳng qua tôi, rồi nịnh nọt nghênh đón Tạ Trầm Vọng:

 

“Tôi nói sao hôm nay ngài lại đích thân ghé qua, thì ra là để ý đến người phụ nữ này.”

 

“Nếu ngài nói sớm hơn một chút, biết ngài thích kiểu này, tôi đã sớm đưa cô ta dâng tận giường, cần gì ngài phải tự mình đi một chuyến!”

 

Tạ Trầm Vọng đột ngột dừng bước.

 

Tôi lúc đó còn đang mải hoảng loạn, không kịp phản ứng, liền đ.â.m sầm vào lưng anh.

 

Nhưng anh chẳng để tâm, chỉ lạnh lùng nhìn thiếu gia họ Tần chằm chằm:

 

“Cậu vừa nói gì?”

 

“Cô ấy không phải đối tượng xem mắt của cậu sao?”

 

Thiếu gia Tần liên tục xua tay:

 

“Cô ta mà xứng sao? Một đứa nhà sắp phá sản, tôi đâu có định thật sự cưới cô ta chứ?”

 

“Chấp nhận đi xem mắt cũng chỉ là thấy cô ta trông được, định chuốc cho say rồi ngủ một đêm thôi.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận