CHIM HOÀNG YẾN

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ.

 

Không ngờ tên họ Tần này lại là loại người như thế!

 

Nếu hôm nay Tạ Trầm Vọng không xuất hiện, e rằng tôi đã rơi vào bẫy rồi.

 

Ánh mắt Tạ Trầm Vọng lạnh như băng, buông một câu đầy sát khí:

 

“Con mắt cậu thật tệ.”

 

Thiếu gia Tần sững người, sau đó lập tức gật đầu như gà mổ thóc:

 

“Đúng đúng đúng, người phụ nữ này đúng là không ra gì, chỉ có gương mặt coi được. Nghe nói vài năm trước còn bao nuôi chim hoàng yến, chơi bời lắm cơ.”

 

“Nếu ngài không thích kiểu này, vậy tôi giữ lại tự dùng, rồi tìm vài cô khác vừa mắt hơn cho ngài…”

 

“Không nói chuyện với cậu.”

 

Tạ Trầm Vọng lạnh lùng cắt lời hắn, rồi nhìn tôi chằm chằm:

 

“Tôi đang nói với em đấy, con mắt em mới thật sự là tệ.”

 

“Lúc trước bỏ tôi lại, là để chạy theo cái thứ như thế này sao?”

 

Tôi sắp phát khóc rồi.

 

Tôi đâu có tệ đến mức đó chứ!

 

Tôi vừa định mở miệng giải thích thì thấy Tạ Trầm Vọng phất tay một cái, gọi đến một nhóm vệ sĩ.

 

“Đuổi hắn ra ngoài.”

 

“Từ nay về sau, bất cứ nơi nào thuộc danh nghĩa Tạ gia, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Tần xuất hiện.”

 

Đám vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, lập tức lôi thiếu gia họ Tần đi như xách một cái bao.

 

Mặt hắn lập tức tái mét:

 

“Thiếu gia Tạ! Thiếu gia Tạ! Tôi làm gì khiến ngài không vui vậy, tôi sửa ngay! Cầu xin ngài đừng cắt đứt với nhà chúng tôi, tôi mà về sẽ bị bố mẹ đánh c.h.ế.t mất!”

 

Tiếng gào thảm thiết thê lương dần dần xa khuất.

 

Thế lực của nhà họ Tạ trải rộng khắp kinh thành.

 

Một câu nói vừa rồi của Tạ Trầm Vọng, gần như đã tuyên án tử cho nhà họ Tần – khiến họ không còn chốn dung thân ở thủ đô.

 

Chỉ là một doanh nghiệp mới nổi, vậy mà bị đè c.h.ế.t chỉ bằng một câu nói.

 

Nghe tiếng gào rú của tên họ Tần kia, tôi bỗng cảm thấy thật sảng khoái, như trút được một ngụm giận dữ trong lòng.

 

Nhưng rất nhanh, cảm giác sảng khoái đó liền tan biến.

 

Không đúng.

 

Tôi đang đắc ý cái gì vậy chứ?

 

Tên họ Tần kia chỉ vì lỡ lời chọc giận Tạ Trầm Vọng mà kết cục đã thế rồi.

 

Mà tôi, người đã khiến Tạ Trầm Vọng ghét cay ghét đắng suốt bao năm… chẳng phải kết cục của tôi sẽ còn thảm hơn sao?

 

Đang nghĩ đến đó, tôi đột nhiên bị Tạ Trầm Vọng nhét vào ghế phụ.

O mai d.a.o Muoi

Chiếc xe lao đi về một nơi không rõ.

 

Anh suốt đường không nói lời nào, gương mặt cực kỳ khó coi.

 

Để cứu lấy bản thân, tôi cố gắng đoán ý anh, dè dặt mở lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/7.html.]

 

“Ờm… Thiếu gia Tạ, tôi biết là anh ghét tôi.”

 

“Ngày trước tôi bắt nạt anh là sai, nhưng mà tôi cũng đã cứu bà anh mà, chẳng lẽ anh không thể vì chuyện đó mà tha cho tôi một lần sao?”

 

Tạ Trầm Vọng nghiêng mắt liếc tôi một cái, vẻ mặt khó đoán.

 

Thấy anh có vẻ nghe lọt tai, tôi lập tức tranh thủ tiếp lời, thành khẩn nói:

 

“Anh yên tâm, nếu lần này anh tha cho tôi, tôi đảm bảo sẽ tránh xa anh cả đời, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt anh để làm anh phiền lòng!”

 

Sắc mặt Tạ Trầm Vọng càng lúc càng tệ.

 

Anh gần như nghiến răng nghiến lợi cắt lời tôi:

 

“Không thể nào.”

 

Tôi lập tức im bặt.

 

Nhưng trong lòng thì tràn đầy nghi hoặc.

 

Lời vừa rồi của tôi lại chọc giận vị thái tử gia này ở chỗ nào chứ?

 

Đúng là nam chính kiểu điên rồ, cảm xúc lúc nào cũng bất thường.

 

Tư duy của anh ta đúng là không phải người bình thường nào cũng hiểu nổi!

 

Thế nên để tránh nói nhiều sai nhiều, suốt quãng đường còn lại tôi đều cố gắng ngậm miệng không nói thêm câu nào.

 

Sau khi xuống xe, Tạ Trầm Vọng lôi tôi đến một căn biệt thự.

 

Đang lúc tôi lo lắng không biết có bị ném vào phòng tra tấn hay không…

 

Thì một cảm giác mềm mại dưới lưng đột ngột truyền đến…

 

Tôi bị anh ném thẳng lên giường.

 

Tôi ngẩn người.

 

Không phải chứ, đây lại là kiểu phát triển gì nữa vậy?

 

“Em nói muốn trốn tránh tôi cả đời, không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa?”

 

Tạ Trầm Vọng thấp giọng hỏi, cúi người xuống đè lên tôi.

 

“Nhưng thưa tiểu thư, hợp đồng bao dưỡng giữa chúng ta… vẫn chưa đến hạn mà.”

 

“Tôi còn nợ em nhiều công việc vậy, đương nhiên phải bù lại rồi."

 

Vừa nói, anh vừa ấn đôi tay tôi bị trói lên đỉnh đầu, động tác vừa dịu dàng lại vừa mang theo uy lực:

 

"Vậy thì đêm nay bù hết cho em, được không?"

 

Không khí lúc này mờ ám đến mức khiến mặt tôi đỏ bừng, giọng nói cũng lắp bắp:

 

"Không… không được đâu, nhỉ?"

 

Rốt cuộc đây là kiểu trả thù gì chứ?

 

Tạ Trầm Vọng thật sự định lấy cách hại địch một nghìn, tổn thất bản thân tám trăm à?

 

Bên tai tôi, các bình luận lại bùng nổ:

 

[Cái gì gì gì, hai người này định “ăn” nhau thật à?]

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận