CHIM HOÀNG YẾN

16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra tôi biết, Tạ Trầm Vọng từng bị tôi bỏ rơi, trong lòng anh luôn thiếu cảm giác an toàn.

 

Anh luôn mong có thể kết hôn với tôi, để có một danh phận rõ ràng.

 

Nghĩ đến điều đó, tim tôi mềm lại.

 

Tôi quyết định phải chủ động dỗ anh mới được.

 

Thế là tôi mở điện thoại, gửi cho Tạ Trầm Vọng người đang giận dỗi một tin nhắn:

 

“Bảo bối, ăn cơm chưa?”

 

“Có chuyện gì?”

 

“Đọc ngược lại đi.”

 

Chưa đến hai mươi phút sau, Tạ Trầm Vọng mặt lạnh như tiền bưng khay đồ ăn bước vào.

 

Trong khay toàn là món tôi thích ăn.

 

Nhưng khi anh vừa định quay lưng rời đi, tôi liền kéo tay anh lại, cười híp mắt:

 

“Anh đi đâu thế?”

 

“Anh là món em thích nhất cơ mà, anh đi rồi em ăn gì đây?”

 

Một câu tỏ tình siêu sến súa.

 

Nhưng tôi biết rất rõ, Tạ Trầm Vọng chính là kiểu người thích nghe tôi nói mấy câu tỏ tình sến súa như vậy, cho dù có ngọt đến phát ngán thì anh cũng vẫn sẽ âm thầm hưởng thụ.

 

Quả nhiên, ánh mắt anh tối lại, cúi người xuống, vây chặt tôi trong vòng tay:

 

“Em muốn ‘ăn’ thế nào?”

 

“Đợi đã, đợi đã!”

 

Thấy bầu không khí nhanh chóng nóng lên, tôi lập tức nhanh tay thò vào túi áo trước n.g.ự.c của Tạ Trầm Vọng:

 

“Trước khi ‘ăn’, còn một chuyện quan trọng cần làm.”

 

Tôi thò tay vào, móc ra tờ hợp đồng bao dưỡng quen thuộc kia.

 

Rồi trong lòng hơi rung động một chút.

 

Không ngờ, Tạ Trầm Vọng vẫn luôn mang theo tờ hợp đồng này bên người.

 

Chỉ vì trong suốt năm năm tôi biến mất, đây là kỷ vật duy nhất tôi để lại cho anh.

 

Nên anh thực sự đã dựa vào tờ giấy mỏng manh ấy, vượt qua vô số đêm dài cô quạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/16.html.]

Nhưng mà…

O mai d.a.o Muoi

“Cái này có thể huỷ rồi.”

 

Tạ Trầm Vọng hơi cau mày, theo phản xạ giữ lấy tay tôi:

 

“Tại sao?”

 

Tôi giơ ra một tờ giấy mới toanh, mỉm cười đưa đến trước mặt anh:

 

“Đổi thành cái này đi.”

 

Trên giấy là năm chữ lớn rõ ràng.

 

Anh sững người, hô hấp khựng lại.

 

Một lúc lâu sau mới khẽ lên tiếng:

 

“...Vậy ra em bảo đợi rồi mới kết hôn, là vì muốn lấy tờ đơn đăng ký này trước à?”

 

Tôi gật đầu.

 

Anh đưa tay ra, hơi run rẩy ôm lấy tôi.

 

Cử chỉ rất nhẹ nhàng, như thể sợ ôm chặt quá sẽ khiến giấc mộng đẹp này tan biến.

 

Vì thế, tôi cũng lập tức ôm anh thật chặt.

 

“Bản hợp đồng trước kia sắp hết hạn rồi, nên giờ muốn đổi thành một bản có thời hạn lâu hơn.”

 

“Chỉ là, lần này thời hạn là cả đời.”

 

“Một khi ký rồi thì không thể hối hận. Anh vẫn đồng ý chứ?”

 

Tạ Trầm Vọng ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Trong mắt anh là tình cảm dạt dào, sáng lấp lánh như ngân hà.

 

Nhưng nhìn kỹ lại, hoá ra thứ đang phản chiếu trong đó… là hình bóng của tôi.

 

Anh từ từ mở miệng.

 

Lặp lại đúng câu nói năm xưa lúc ký hợp đồng:

 

“Anh đồng ý.”

 

“Vậy, thưa đại tiểu thư… từ nay về sau, anh chính là người của em rồi.”

 

(Hết.)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận