[Cuối cùng thì nữ chính của chúng ta cũng xuất hiện rồi!]
[Nữ chính bá đạo, mạnh mẽ bảo vệ người yêu, hahaha chẳng trách Cún con lại yêu cô ấy đến vậy!]
[Tiểu thư độc miệng và bướng bỉnh của chúng ta xứng đáng là nữ chính! Vừa ra sân đã khiến nữ phụ cứng họng, quá đã!]
[Mấy năm nay nữ chính tìm mãi không thấy nữ phụ, chỉ biết trút giận lên công ty của ả. Giờ thì ả tự dâng mình đến cửa, đúng là màn mở đầu tuyệt vời!]
Nhưng cũng không phải tất cả đều đồng tình:
[Cần gì phải làm thế? Nữ phụ đã làm gì quá đáng đâu?]
[Vừa xuất hiện đã mắng người, đây mà là độc miệng gì, là vô văn hóa thì có!]
[Hạ Nghiên chẳng phải yêu mù quáng sao? Vì một người đàn ông mà đi gây sự với một cô gái chẳng thù oán gì với mình, giờ ai cũng có thể làm nữ chính à…]
Tôi nhìn bình luận nhảy lên ào ào, trong cơn choáng váng cuối cùng cũng hiểu ra tình huống hiện tại.
Thì ra, người trước mặt tôi đây chính là nữ chính gốc trong tiểu thuyết, tình đầu của Tạ Trầm Vọng:
Hạ Nghiên.
Cô ta vốn là đại tiểu thư ngang ngược tùy hứng, một tay che trời trong giới thượng lưu kinh thành.
Nhưng sau khi gặp Tạ Trầm Vọng, cô ta liền nhất kiến chung tình.
Cô ta bắt đầu dốc hết tài nguyên nâng đỡ anh lên đỉnh cao, giúp anh ta dọn sạch mọi chướng ngại trong đó có cả tôi.
Dù sao thì, theo cốt truyện trong sách, tôi là nhân vật phản diện không từ thủ đoạn: khi Tạ Trầm Vọng cần tiền chữa bệnh cho bà nội, tôi đã ép buộc, khiến anh không kịp gặp bà lần cuối, sau đó còn cưỡng ép sỉ nhục anh suốt nhiều năm.
Thù hận sâu như biển.
Nếu mọi chuyện thực sự đã xảy ra như vậy, thì dù có bị trả thù, tôi cũng cam chịu.
Nhưng vấn đề là những chuyện đó tôi hiện tại đều chưa từng làm!
Tôi đã cứu bà nội của Tạ Trầm Vọng, còn biết điều tránh mặt anh suốt năm năm trời, Hạ Nghiên đâu có lý do gì để căm ghét tôi đến mức đó chứ?
Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ cho ra ngọn ngành, Hạ Nghiên đã vỗ tay một cái.
O Mai d.a.o Muoi
Một đám vệ sĩ từ trong bóng tối bước ra, thô bạo giữ chặt lấy tôi.
Tôi giật mình, không kìm được bật thốt lên cầu cứu:
“Tạ Trầm Vọng!”
Lời vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng ngẩn người.
Tại sao khi gặp nguy hiểm, cái tên tôi vô thức gọi lại là anh?
“Chát!”
Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt tôi.
Cú tát rất mạnh, mạnh đến mức trong miệng tôi trào ra mùi m.á.u tanh.
Ngũ quan của Hạ Nghiên vì giận dữ mà vặn vẹo méo mó:
“Cô cũng xứng gọi tên anh Tạ sao?”
“Lúc trước cô giày vò tình cảm, phản bội anh ấy như thế, giờ gặp nguy hiểm lại nhớ đến anh ấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/11.html.]
“Cô tưởng anh ấy là con ch.ó tùy cô gọi đến là đến, đuổi đi là đi chắc?”
Bị ăn một bạt tai vô cớ, mặt tôi cũng dần lạnh đi.
Tôi vốn chẳng phải dạng người có tính tình tốt đẹp gì.
Giờ đã bị vệ sĩ khống chế, trốn cũng không thoát, chi bằng đừng cố tỏ ra hiền lành nữa.
Tôi cười nhạt, không khách khí đáp lại:
“Cô tưởng tôi muốn bị Tạ Trầm Vọng bám theo chắc?”
“Tôi đã bỏ rơi anh ta từ năm năm trước rồi, nhưng vẫn cố chấp tìm tôi suốt ngần ấy năm, bây giờ còn nhất quyết bắt tôi sống trong nhà anh ta.”
“Cô Hạ à, thay vì trút giận lên tôi, sao cô không thử khuyên Tạ Trầm Vọng đừng bám lấy tôi nữa? Tôi nhất định sẽ cảm ơn cô đấy.”
Hạ Nghiên có lẽ không ngờ tôi dám phản bác.
Ngẩn người một lúc, rồi cả gương mặt cô ta liền đỏ bừng vì phẫn nộ.
“Con tiện nhân!”
“Cô định nói móc gì đấy? Nhất định là cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho anh ấy rồi, mới khiến anh ấy yêu cô đến vậy!”
“Rõ ràng tôi mới là người đối xử tốt nhất với anh ấy! Rõ ràng là tôi…”
Nói đến đây, giọng cô ta dần lạc đi, tự lẩm bẩm như rơi vào trạng thái rối loạn:
“Rõ ràng tôi đã đối xử với anh Tạ tốt như vậy.”
“Hồi đó lúc anh ấy mới về nhà họ Thẩm, tay trắng không có gì, chỉ có đám họ hàng đầy âm mưu tính toán rình rập xung quanh.”
“Vì thế tôi đã chủ động đề nghị giúp anh ấy.”
“Dù sao thì với thực lực nhà tôi, chỉ cần anh ấy đồng ý liên hôn, lập tức có thể đứng vững trong nhà họ Thẩm. Gần như không có lý do nào để từ chối cả.”
“Vậy mà anh ấy vẫn từ chối, một mình lăn lộn bò ra khỏi địa ngục nhà họ Thẩm…”
Giọng cô ta đột nhiên trở nên dữ dội, mắt đỏ hoe, nhìn tôi chằm chằm:
“Cô căn bản không hiểu được anh Tạ đã trải qua những gì.”
“Anh ấy khi mới vào nhà họ Thẩm chẳng có chút thế lực nào, vừa chân ướt chân ráo đã bị người ta ám hại, sống c.h.ế.t không rõ.”
“Tôi đến ICU thăm anh ấy, lại phát hiện lúc hôn mê, trong miệng anh ấy vẫn đang lặp đi lặp lại một cái tên.”
“Tống Viên.”
Tim tôi khẽ run lên một nhịp.
Đó chính là tên tôi.
Tôi từng nghe nói, trong nhà họ Tạ, lũ sói rình rập khắp nơi, đấu đá nội bộ vô cùng khốc liệt.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc Tạ Trầm Vọng cũng từng có lúc phải cận kề cái chết.
Có lẽ vì nam chính thành công quá mức dễ dàng, cộng thêm việc Tạ Trầm Vọng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, đáng tin trước mặt tôi.
Khiến tôi lầm tưởng rằng anh bất khả xâm phạm.