"Vậy tiểu thư, muốn làm gì tôi đây?"
Thấy dáng vẻ anh như bị xúc phạm, tôi lập tức thừa thắng xông lên, trực tiếp đeo vòng cổ lên cổ anh.
Đồng thời, tôi đặt một chân lên cơ bụng săn chắc của anh, kiêu ngạo nói:
"Vậy tôi ra lệnh cho anh, tối nay phải làm một chú cún ngoan của tôi."
"Tiểu thư tôi phải dạy dỗ anh thật kỹ, cho đến khi hài lòng mới thôi."
Hô hấp của Tạ Trầm Vọng trở nên dồn dập.
Anh không nói đồng ý, cũng không nói không.
Nhưng ánh mắt nhìn tôi lại càng lúc càng nguy hiểm.
Giống như đã giận đến mức không thốt nổi lời nào.
Tôi lại mạnh chân hơn, dẫm vài cái nữa, đến khi vành tai anh đỏ bừng lên mới hài lòng dừng lại.
Tốt quá rồi.
Tạ Trầm Vọng bị chọc cho đỏ mặt đến mức này, chắc sắp phát điên rồi, chuẩn bị đuổi tôi đi chứ gì?
Để xem đạn chữ nói gì nào.
Tôi mở khung bình luận, vốn tưởng sẽ thấy một màn mắng chửi tôi độc ác, ai ngờ lại lập tức bị tiếng hét phấn khích nhấn chìm:
[Á á á trời đất ơi, kích thích quá, cái này tôi được phép xem sao?!]
[Tiểu thư đừng thưởng cho anh ta nữa, thưởng cho tôi đi!]
[Cầu xin một giáo trình huấn luyện của nữ phụ, bé Cún nhà tôi sướng muốn c.h.ế.t rồi kìa.]
[Trời đất ơi, chỉ số hưng phấn của nam chính bùng nổ rồi, có cảm giác nữ phụ sắp bị hành c.h.ế.t rồi.]
[Tôi thấy chưa chắc là khổ đâu nha hehe, người ta hưởng thụ lắm ấy chứ…]
Tôi sững người.
Đây là gì vậy trời...
Tôi rõ ràng đang coi Tạ Trầm Vọng như chó mà bắt nạt, sao anh lại còn "hưng phấn bùng nổ" được?
Tôi nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống.
Rồi lại đối mặt với đôi mắt tối sâu đang cuộn trào kia của Tạ Trầm Vọng.
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nguy hiểm đến mức như muốn tràn ra ngoài.
Da đầu tôi tê rần, theo phản xạ định rút chân về.
Nhưng không rút được.
Bởi vì Tạ Trầm Vọng đã túm chặt lấy cổ chân tôi, cuối cùng khàn giọng lên tiếng:
"Tiểu thư, tôi ngoan ngoãn nghe lời rồi, vậy phần thưởng đâu?"
Thấy tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi cuống cuồng:
"Phần thưởng? Thưởng cái gì?"
O mai d.a.o muoi
Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất như đảo ngược, vị trí hai người hoàn toàn đổi chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/10.html.]
Tạ Trầm Vọng phản khách vi chủ, đè tôi dưới thân.
Anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khóa chặt tôi:
"Tiểu thư không biết à, huấn luyện thú thì phải có phần thưởng chứ."
"Nếu không…"
Anh cúi đầu, ghé sát tai tôi, hơi thở nóng bỏng lẫn với lời nói rót vào tai, khiến toàn thân tôi run rẩy:
"Rất dễ uổng công vô ích, còn bị phản công lại đấy."
Ngay sau khi câu nói kết thúc, nhiệt độ trong phòng như bùng cháy.
Tối hôm đó, tiếng chuông trên chiếc vòng cổ ma sát với da tôi vang lên không dứt cả đêm.
Và cuối cùng, tôi cũng tự mình chuốc lấy một trận thê thảm.
Nhưng mà, tuy quá trình sai lầm… kết quả lại đúng như mong đợi.
Hôm sau, vì muốn bồi bổ lại cho tôi, Tạ Trầm Vọng đích thân ra ngoài chọn nguyên liệu nấu ăn.
Căn biệt thự rộng lớn cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi.
Tôi chống tay lật người ngồi dậy từ trên giường, rồi vụt chạy ra ngoài.
Cảm động đến mức nước mắt suýt nữa trào ra.
Cuối cùng rồi!
Trải qua bao nhiêu ngày tháng gian khổ đấu tranh, tôi rốt cuộc cũng đã thoát khỏi tên nam chính điên rồ ấy!
Từ nay về sau sẽ không còn lo sợ kết cục bi thảm nữa!
“Tống Viên?”
Đúng lúc tôi vừa chạy ra khỏi cổng, một giọng nữ lạ vang lên sau lưng.
Một khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhìn tôi:
“Không ngờ đấy, anh Tạ lại đối xử với cô tốt đến thế, giấu cô trong này nhiều ngày như vậy.”
“Hại tôi phải chờ lâu như thế, cuối cùng cũng bắt được cô rồi.”
Ngữ khí này… không hề thân thiện chút nào.
Tôi lập tức cảnh giác: “Cô biết tôi?”
Người trước mặt, tôi từng thấy qua trên bản tin địa phương.
Cô ta tên là Hạ Nghiên, là thiên kim tiểu thư của một gia tộc còn giàu có hơn nhà tôi trước kia.
Nhưng giữa tôi và cô ta, rõ ràng chưa từng có bất kỳ giao tình gì.
Khuôn mặt Hạ Nghiên khẽ vặn vẹo:
“Cô nghĩ tôi muốn quen cô chắc?”
“Nếu không phải anh Tạ ngày nào cũng như trúng tà, cứ nhắc đến cô mãi, thì một con hồ ly hạ tiện như cô có tư cách gì để tôi nhớ tên?”
Khung bình luận lúc này cũng bùng nổ: