Nhận ra mình ném ánh mắt đưa tình cho người mù, sắc mặt Tạ Trầm Vọng lại càng khó coi hơn.
Tôi vội kéo anh vào phòng, khóa cửa lại:
“Được rồi được rồi, hai câu hỏi của em anh cũng trả lời rồi, đến lượt em trả lời anh.”
Tôi hôn nhẹ lên môi anh, trấn an:
“Thật ra lúc trước em bỏ trốn, là bởi vì em đúng là đứa chậm hiểu chuyện tình cảm, không hiểu nổi những ám hiệu của anh.”
“Anh cứ đối xử với em lạnh lạnh nhạt nhạt, em tưởng anh không thích em, chỉ có mình em mặt dày bám lấy anh thôi.”
“Em sợ sau này anh sẽ trả thù em, nên mới bỏ đi.”
Ánh mắt Tạ Trầm Vọng lập tức trở nên phức tạp, rõ ràng là không ngờ nguyên nhân lại là như vậy.
“Cho nên…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh nghiêm túc nói. “Về sau chúng ta cứ như hôm nay, có gì thì nói thẳng ra với nhau.”
“Đừng vòng vo nữa, dễ hiểu lầm lắm.”
“Em thích anh.”
“Vậy còn anh thì sao? Em còn chưa từng nghe anh tỏ tình lần nào, anh có thể nói thẳng một lần được không?”
Đôi mắt Tạ Trầm Vọng dần đỏ lên.
Anh ôm lấy eo tôi, siết chặt vào lòng.
Tim anh đập thình thịch, rõ ràng chưa nói gì mà như đã vang dội đến mức khiến người ta choáng váng.
Hình như có một giọt nước nóng hổi rơi xuống vai tôi.
Ngay sau đó, giọng nói trầm khàn nhưng kiên định vang lên:
“… Anh yêu em.”
Trước kia, một người thì chậm hiểu, một người lại không mở lời, kết quả là bỏ lỡ biết bao nhiêu năm tháng.
Nên bây giờ, sau khi hiểu lầm được hóa giải, tôi quyết định chơi thẳng tay luôn.
Những tổn thương mà Tạ Trầm Vọng từng chịu.
Tôi đều muốn dùng tình yêu mãnh liệt gấp bội để bù đắp.
Vì thế, hôm ấy, tôi dắt Tạ Trầm Vọng đến trước mặt bố mẹ, thẳng thắn nói:
O Mai d.a.o Muoi
“Bố, mẹ, đây là bạn trai con.”
Hai chiếc ly trên tay họ đồng loạt rơi xuống đất.
Sắc mặt bố tôi biến hóa đủ kiểu, vô cùng sinh động:
“Già rồi đúng là hay hoa mắt… Sao bố nhìn cậu này giống như gia sư trước kia của con thế?”
Mẹ tôi lắc đầu, lật tờ báo trong tay:
“Không đúng, ông lão Tống à, tôi thấy rõ ràng giống cậu cả nhà họ Tạ ở thủ đô…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/15.html.]
Tôi: …
“Thật ra, có thể bố mẹ không tin, nhưng hai người đó… đúng là cùng một người.”
Sau khi tôi giới thiệu sơ qua về Tạ Trầm Vọng, sắc mặt bố tôi xám xịt:
“Con gái à, bố biết con luôn hiểu chuyện, muốn dùng hôn nhân để giúp đỡ gia đình vượt qua khó khăn…”
“Nhưng thật ra, từ sau khi nhà họ Hạ, gia đình cứ nhằm vào chúng ta suốt ấy sụp đổ, điều kiện nhà mình cũng đã tốt lên rồi.”
“Vậy nên, con không cần phải miễn cưỡng mình, đi lấy lòng loại thiếu gia cao cao tại thượng kiểu đó để đổi lấy liên hôn nữa.”
“Dù… dù cậu ta có đẹp trai, cao ráo, gia thế tốt, trẻ trung, lại còn cực kỳ giàu có, nhưng nhưng nhưng…”
Bố tôi nghẹn đỏ cả mặt.
Dùng hết sạch những từ khen người rồi mà tôi vẫn không nghĩ ra được một khuyết điểm nào của anh ấy.
Mẹ tôi liền đẩy bố tôi – người lúc nãy trông như đang nhiệt tình quảng cáo sang một bên, thay ông nói:
“Nhưng vẫn nên tìm người mình thật sự yêu mới được!”
Tôi gật đầu:
“Con biết chứ.”
“Nhưng mà, đây chính là người con yêu mà.”
Vừa nói, tôi vừa kéo Tạ Trầm Vọng lại, “chụt” một cái hôn lên mặt anh.
Chóp tai Tạ Trầm Vọng lại đỏ lên.
Anh ho nhẹ một tiếng, sau đó trước ánh mắt trợn tròn của bố mẹ tôi, anh lấy quà ra:
“Bố, mẹ, đây là chút lòng thành của con, mong hai người đừng chê.”
Một thùng rượu vang thượng hạng, một hộp mỹ phẩm giới hạn, một chùm chìa khóa xe sang…
Thái độ của bố mẹ tôi lập tức xoay 180 độ:
“Hahaha, lúc nãy tôi đã nói rồi mà, nhìn cậu này quen mắt lắm, có duyên, chắc chắn là người trong nhà tương lai!”
“Thôi được, thấy con gái thích thì tôi cũng đành gượng gạo đồng ý vậy…”
Tôi: …
Đã nói là “gượng gạo” thì làm ơn đừng cong miệng cười tới mang tai như thế, sẽ thuyết phục hơn đấy.
…
Sau khi được bố mẹ tôi “chấp thuận”, ngay trong ngày hôm đó, Tạ Trầm Vọng liền lúng túng hỏi tôi: “Khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Tôi bảo: “Còn phải chờ thêm chút nữa.”
Lúc ấy anh sững người, không nói gì.
Nhưng đến tối, anh liền dằn vặt tôi cả một đêm.
Rõ ràng là không vui rồi.