Hôm nay hôn thêm một cái, ngày sau lại lãnh thêm một nhát d.a.o đó!
Nhưng Tạ Trầm Vọng lại không buông tôi ra, mà hỏi: “Tại sao?”
“Vì…”
Tôi cười gượng mấy tiếng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ ra được cái cớ nào hợp lý.
Đúng lúc này, đầu óc tôi bỗng sáng lên.
Khoan đã.
Nếu Tạ Trầm Vọng đã ghét tôi đến thế, sao tôi không tranh thủ làm hắn ghê tởm thêm một trận, để hắn phải chủ động tránh xa tôi?
Nghĩ là làm!
Tôi lập tức ngẩng đầu, ép hôn Tạ Trầm Vọng thêm lần nữa!
Để tăng thêm tác dụng đả kích, tôi còn cắn một cái ngay trên môi hắn:
“Đáng ghét~Anh cứ phải để người ta nói thẳng ra mới hiểu sao?”
Tôi cố tình nũng nịu, nén giọng lại mềm mại đáng yêu:
“Bảo bối à, anh nhìn đi, phòng tối thế này, chẳng phải rất hợp để chơi trò nhốt người trong phòng tối à?”
“Giờ cậu thả tôi ra, để tôi ra ngoài lấy đạo cụ, lát nữa chúng ta chơi thêm vài trò thú vị… khụ khụ, có được không~?”
Tôi vừa nói xong thì chính mình cũng muốn buồn nôn.
Quả nhiên, Tạ Trầm Vọng chắc cũng bị tôi làm ghê tởm không nhẹ.
Anh lập tức buông tôi ra: “Được, vậy cô đi đi.”
Tôi hí hửng lật người ngồi dậy khỏi giường.
Cảm thấy mình đúng là thiên tài, có thể nghĩ ra được chiêu độc như vậy.
Chỉ có điều, chiêu độc này e là để lại bóng ma tâm lý cho Tạ Trầm Vọng rồi.
Ánh mắt hắn nhìn tôi càng lúc càng tối tăm..
Cứ như một con thú săn mồi đã khóa chặt con mồi của mình, khiến người khác bất giác thấy nguy hiểm.
Toàn thân tôi run lên, không dám nán lại thêm chút nào.
Vừa rời khỏi phòng, tôi lập tức bắt xe đến sân bay.
“Quản gia! Giúp tôi đặt chuyến bay ngay lập tức, đi đâu cũng được!”
“Miễn là càng xa Tạ Trầm Vọng càng tốt!”
3
Ngồi trên máy bay đi nước ngoài, tâm trạng tôi dần trở nên ủ rũ.
O mai d.a.o Muoi
Không ngờ… tôi lại chỉ là một nữ phụ độc ác trong truyện.
Lại càng không ngờ, Tạ Trầm Vọng… lại chán ghét tôi đến thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại, những gì tôi từng làm với Tạ Trầm Vọng trước kia… hình như đúng là hơi quá thật.
Hồi đó nhà anh nghèo túng, bà nội lại bệnh nặng.
Dựa vào thành tích đứng đầu trường danh tiếng, hắn đến nhà tôi làm gia sư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/2.html.]
Khi ấy tôi rất thích nhìn khuôn mặt của anh.
Không vì gì cả, chỉ vì nó quá đẹp.
Làn da trắng lạnh, ngũ quan thanh tú, như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa chạm khắc tỉ mỉ.
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt ấy, tôi đều cảm thấy vui vẻ, đến cả việc học cũng không còn nhàm chán nữa.
Nhưng một ngày nọ, trên gương mặt ấy lại xuất hiện quầng thâm dưới mắt.
Tạ Trầm Vọng vốn luôn điềm tĩnh và trưởng thành sớm, lần đầu tiên lộ ra vẻ mệt mỏi đến mức không thể che giấu.
Cũng vào ngày hôm đó, tôi nghe nói bệnh tình bà nội hắn trở nặng, cần một khoản chi phí phẫu thuật cực kỳ lớn.
Vì điều đó, Tạ Trầm Vọng cùng lúc làm nhiều công việc, gần như lấy mạng mình ra làm công đổi tiền.
Cứ tiếp tục thế này, có khi anh còn ra đi trước cả bà nội.
Thế là, để giữ lại gương mặt xinh đẹp ấy, tôi đã tàn nhẫn quăng cho anh một tờ hợp đồng:
“Làm chim hoàng yến của tôi đi, tôi sẽ bỏ tiền cứu bà nội anh, mỗi tháng thêm mười vạn nữa, thấy sao?”
Tạ Trầm Vọng sững người, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Chim hoàng yến?”
“Đúng vậy! Làm chim hoàng yến của tôi, sau này anh sẽ phải…”
…Phải làm gì nhỉ?
Tôi nghẹn lời.
Thực ra tôi cũng không rõ lắm.
Thậm chí tôi còn không biết chim hoàng yến thật sự là để làm gì, chỉ thấy trong giới của mình có người từng nuôi.
Chỉ biết loại người đó sẽ xuất hiện khi được gọi, dịu dàng nghe lời.
Vậy chắc… cũng na ná như người giúp việc hoặc thư ký nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi liền tự tin nói tiếp:
“Sau này anh phải tự tay trải chăn gấp chăn cho tôi, tự tay giặt quần áo cho tôi, còn phải để tôi chửi mắng, đá đạp tùy ý.”
“Nếu chọc tôi không vui…”
Tôi vỗ vỗ mặt Tạ Trầm Vọng, cảm thấy khí thế của mình rất ra dáng:
“Thì sẽ bị tôi trừng phạt đó.”
“Lần sau tát, sẽ không nhẹ như hôm nay đâu.”
Không hiểu vì sao, ánh mắt Tạ Trầm Vọng lúc đó có chút kỳ quái.
Mà gương mặt anh…
Hình như cũng hơi nóng lên thì phải?
Tôi lập tức thấy chột dạ.
Anh… bị sốt thật sao?
Vậy mà tôi còn đối xử với cậu như thế, chẳng phải quá vô lương tâm rồi à?