Tạ Trầm Vọng đáp nhẹ như gió:
“Không cần. Chỉ là tiện đường ngang qua thôi.”
Nói rồi, anh buông tay khỏi eo tôi, ngẩng đầu hỏi: “Cả hai người là…?”
Thiếu gia họ Tần cười khì khì:
“Cô ấy là đối tượng xem mắt của tôi, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
“Đối tượng xem mắt.”
Tạ Trầm Vọng gõ nhẹ từng ngón tay lên mặt bàn, lặp lại bằng giọng khó đoán.
Tôi không hiểu cậu có ý gì.
Nhưng tôi hiểu rõ một điều lúc này là thời cơ tốt để chuồn đi!
Vì vậy tôi liền nở nụ cười nói:
“Hai người đã quen biết, vậy cứ trò chuyện thoải mái nhé. Tôi đi vệ sinh một lát.”
Dứt lời liền quay người rời đi.
Tạ Trầm Vọng không nói gì, nhưng ánh mắt thì vẫn bám riết theo tôi, khiến sống lưng tôi lạnh buốt như có kim châm.
Mãi cho đến khi trốn được vào nhà vệ sinh, tôi mới thở phào một hơi.
Sau đó lập tức lấy điện thoại ra tra cứu:
Tập đoàn Tạ thị – Bắc Kinh.
Chỉ trong tích tắc, hàng dài danh sách doanh nghiệp, công ty, bất động sản… hiện lên dày đặc trước mắt tôi.
Càng lướt, lòng tôi càng trĩu xuống.
Nhà họ Tạ là một trong những gia tộc thương nghiệp đứng đầu thủ đô, gây dựng nên một đế chế kinh doanh hùng mạnh, gần như kiểm soát toàn bộ mạch sống kinh tế của cả thành phố.
Mà cách đây không lâu, nhà họ Tạ có một tin tức chấn động lan truyền.
Bạn bè tôi từng kể, Tạ gia đã tìm được cậu cả bị thất lạc nhiều năm.
Người đó thủ đoạn tàn độc, hành xử quyết đoán, rất nhanh đã giành được quyền kiểm soát toàn bộ Tạ thị, trở thành vị Thái tử gia quyền thế ngút trời.
Nhưng lúc đó, tôi không mấy bận tâm.
Dù sao tôi đang sống ở nước ngoài, chuyện Bắc Kinh không liên quan gì đến tôi.
Tôi chỉ tiện mắt nhìn thoáng qua bức ảnh bóng lưng của vị Thái tử gia đó, còn thầm nghĩ:
“Người này dáng đẹp thật, vai rộng eo thon, nhìn quen quen…”
Nhưng quen quen giống ai thì nhất thời lại không nhớ ra nổi.
O mai d.a.o Muoi
Vậy mà bây giờ, khi lần nữa nhìn thấy Tạ Trầm Vọng, tôi bỗng chốc nhớ ra rồi.
Nhà họ Tạ.
Tạ Trầm Vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/5.html.]
Tạ Trầm Vọng chính là vị Thái tử gia nắm thiên hạ trong tay, người mà báo chí rầm rộ đưa tin kia!
Cơn mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp lưng tôi.
Tiêu rồi.
Nếu anh muốn g.i.ế.c tôi, đúng thật chẳng cần tốn chút sức nào.
Phải chạy! Chạy ngay lập tức!
Nghĩ thế, tôi rón rén hé đầu ra khỏi nhà vệ sinh.
Muốn xem thử Tạ Trầm Vọng còn đang nói chuyện hay không, xem có thể tranh thủ lúc đó lẻn đi được không.
Nhưng vừa mới ló đầu ra, liền nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên ngay bên trên:
“Tiểu thư đang nhìn gì vậy?”
“Tôi hả?”
Tim tôi như ngừng đập.
Một ngày mà bị dọa hai lần, tôi thật sự cảm thấy trái tim mình sắp có vấn đề rồi.
Phải mất rất lâu tôi mới nghẹn ra được một câu:
“…Tại sao anh lại ở đây?”
Ý cười trên gương mặt Tạ Trầm Vọng càng trở nên rõ ràng, anh từng bước từng bước tiến về phía tôi:
“Tôi ở đây, tất nhiên là để tìm em.”
Tôi liên tục lùi lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh:
“Nếu thiếu gia Tạ có chuyện gì muốn nói, chi bằng ra ngoài nói?”
“Nhưng mà.” Anh chậm rãi đáp.*
“Chuyện tôi muốn nói với em, e là không tiện để người khác biết đâu.”
Nói rồi, “cạch” một tiếng, anh đưa tay khóa trái cửa lại.
Tôi lập tức hoảng loạn, lùi về phía sau mấy bước.
Nhưng đúng lúc đó lưng tôi lại đụng phải bồn rửa mặt.
Không còn đường để lui.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác chới với kéo đến, tôi kêu lên thất thanh.
Đến lúc phản ứng lại, tôi đã bị nhấc lên và đặt ngồi trên bồn rửa.
Tạ Trầm Vọng áp sát tôi, phần eo kẹp giữa hai chân tôi, khiến tôi không thể vùng thoát.
Nụ cười của anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng nhìn vào lại khiến người ta lạnh toát cả sống lưng:
“Tiểu thư à, năm năm trước lúc em rời đi, chẳng phải đã nói muốn chơi một trò kích thích với tôi, chỉ là thiếu đạo cụ thôi mà?”