CHIM HOÀNG YẾN

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Khụ khụ, thôi bỏ đi, những điều kiện đó cậu không đồng ý cũng không sao…”

 

“Tôi đồng ý.”

 

Tạ Trầm Vọng đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời tôi.

 

Đôi mắt anh đen nhánh như mực, một tay giữ lại bàn tay tôi đang định rút về, áp chặt lấy:

 

“Vậy từ nay về sau, tôi chính là người của tiểu thư rồi.”

 

“Tiểu thư muốn làm gì tôi… đều được.”

 

……

 

Từ hôm đó trở đi, bệnh của bà nội Tạ Trầm Vọng rất nhanh đã khỏi hẳn, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh cũng biến mất.

 

Tôi cuối cùng lại có thể thảnh thơi ngắm mỹ nhân.

 

Thế nhưng không biết vì sao, dạo gần đây Tạ Trầm Vọng lại trở nên…hấp dẫn hơn trước nhiều.

 

Mỗi lần đến gần anh, tôi đều ngửi được một mùi hương dịu nhẹ khiến mình rất thích.

 

Mỗi lần chạm mắt nhau, đều nhìn thấy nơi khóe môi anh vương một nụ cười dịu dàng.

 

Thậm chí mỗi lần đến phòng tìm anh, chẳng hiểu sao cửa đều không khép chặt, khiến tôi vô tình đụng trúng cảnh cậu đang thay đồ.

 

Vài ngày trôi qua, tôi như bị anh câu mất hồn vía.

 

Sau này, có một hôm Tạ Trầm Vọng quên mang chìa khóa, tự nhốt mình bên ngoài cổng biệt thự.

 

Hôm ấy trời đổ mưa rất lớn.

 

Lúc tôi phát hiện ra, anh đã toàn thân ướt sũng.

 

Tôi vội kéo anh vào nhà, bật máy sưởi, đưa khăn lau.

 

“Còn là học bá số một thành phố gì chứ, trí nhớ kém đến mức chìa khóa cũng quên được à?”

 

“Trời mưa cũng không biết tìm chỗ trú sao?”

 

“Nếu tôi không thấy anh, anh định đứng mưa đến bao giờ hả?”

 

Tạ Trầm Vọng ngoan ngoãn nghe tôi mắng, vừa dùng khăn lau người, không phản bác một lời nào.

 

Ngược lại là tôi, đang mắng thì dần khô cả miệng, nói không nổi nữa.

 

Vì…

 

Chiếc sơ mi trắng rẻ tiền trên người Tạ Trầm Vọng sau khi bị mưa thấm ướt đã gần như trở nên trong suốt, dính chặt vào da thịt.

 

Những giọt nước chưa khô vẫn từng giọt từng giọt chảy xuống…

 

Từ cổ, trượt xuống yết hầu, qua xương quai xanh, ngực, rồi theo đường nét rõ ràng của cơ bụng mà chảy tiếp xuống dưới…

O mai d.a.o Muoi

Mặt tôi nóng bừng lên như bị đốt, vội nhắm tịt mắt lại, ép bản thân không được nhìn thứ không nên nhìn.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi lại nghe thấy giọng nói đáng thương của Tạ Trầm Vọng vang lên:

 

“Xin lỗi, tiểu thư.”

 

“Tay tôi mấy hôm trước bị trật khớp, bây giờ lau người hơi bất tiện, liệu có thể…”

 

Anh bỗng nhiên áp sát lại, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai tôi:

 

“Phiền tiểu thư… giúp tôi một tay được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-hoang-yen-ngey/3.html.]

 

Với lời thỉnh cầu gần gũi như thế, tôi hoàn toàn không thể từ chối.

 

Đành phải cầm lấy khăn, lau qua loa cho anh ấy.

 

Rõ ràng là cách một lớp khăn tắm, vậy mà nhiệt độ nóng rực dưới lòng bàn tay tôi vẫn có thể cảm nhận được, nóng đến mức khiến tim tôi cũng rối loạn cả lên.

 

Cuối cùng, khi Tạ Trầm Vọng một lần nữa lại áp sát, nói: “Có thể giúp tôi thêm một chút nữa không?” Tôi không kiềm được mà hôn anh ấy một cái.

 

Sau đó… mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Hôm đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ mơ hồ:

 

Đáng c.h.ế.t thật, tay Tạ Trầm Vọng có thực sự bị thương không đấy?

 

Sao mà khỏe thế này chứ!

 

Nhưng ngay sau đó tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa.

 

Từ hôm đó trở đi, Tạ Trầm Vọng hoàn toàn trở thành chim hoàng yến của tôi.

 

Biến thành món đồ chơi mà tôi tha hồ bắt nạt.

 

Nhớ lại đến đây, tôi càng thấy chột dạ hơn.

 

Tất cả là tại ngày hôm đó… tôi không kìm được, nhân lúc anh ấy yếu thế mà chiếm lấy anh.

 

Sau đó mọi thứ càng ngày càng vượt khỏi kiểm soát, càng lúc càng hoang đường.

 

Có lẽ cũng chính vì vậy mà Tạ Trầm Vọng mới chán ghét tôi đến thế.

 

Tôi thấy hụt hẫng và hối hận.

 

Nhưng thời gian dần trôi qua, những cảm xúc đó cũng nhạt dần.

 

Bởi vì tôi đã định cư ở nước ngoài, dần dần quen với cuộc sống nơi đây.

 

Nói ra cũng lạ, sau khi rời xa Tạ Trầm Vọng, những dòng bình luận phiền toái kia cũng biến mất.

 

Tôi đoán, chắc mấy dòng bình luận đó chỉ được kích hoạt khi tôi ở gần Tạ Trầm Vọng.

 

Cũng tốt thôi.

 

Bây giờ cuộc sống của tôi không còn Tạ Trầm Vọng, cũng không còn bình luận nào chen vào.

 

Hoàn toàn thoát khỏi mạch truyện của tiểu thuyết.

 

Vậy thì… tôi chắc sẽ không rơi vào kết cục bi thảm như trong truyện nữa, đúng không?

 

……

 

Nhưng tôi đã nghĩ sai rồi.

 

Chớp mắt, năm năm trôi qua.

 

Có lẽ là số phận đã định, rằng nữ phụ độc ác cuối cùng nhất định sẽ nhận kết cục bi thảm.

 

Những năm qua, gia đình tôi bắt đầu tụt dốc không phanh, dòng tiền ngày càng teo tóp, cả căn cơ lung lay nghiêng ngả.

 

Sau khi thử đủ mọi cách đều không được, ba mẹ tôi bắt đầu tính đến chuyện dùng tôi để liên hôn.

 

Tôi không hề muốn, nhưng cũng hiểu… đây không phải chuyện muốn hay không là xong.

 

Tôi cũng nên có trách nhiệm với gia đình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận