Nhà hát lớn sáng đèn lộng lẫy, trước cửa người ra vào nườm nượp, tấm biển quảng cáo bên đường nổi bật dòng chữ: Buổi hoà nhạc piano độc tấu của Doãn Ân Ngữ.
Phòng hoà nhạc sang trọng trang nghiêm, khán giả lần lượt vào chỗ, càng đến gần giờ diễn thì ghế ngồi càng kín dần.
An Mạn Linh được ban tổ chức dẫn đến vị trí của mình.
Bà liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh còn trống, thằng nhóc này thật sự nhịn được không đến sao?
Giờ lại có khí phách thế cơ à?
Thôi, không đến càng tốt, đỡ làm vướng mắt. Cứ thế ở vậy cả đời đi!
An Mạn Linh quay đầu nhìn lên sân khấu, yên lặng chờ buổi biểu diễn bắt đầu.
Đúng bảy giờ, ánh đèn trong khán phòng dần mờ xuống, ánh đèn sân khấu tập trung vào giữa sân khấu nơi cây đàn grand piano đen bóng toả sáng lấp lánh.
An Mạn Linh chăm chú nhìn lên sân khấu, bỗng bên cạnh truyền đến chút động tĩnh, một bóng dáng cao gầy lặng lẽ ngồi xuống.
Áo vest ngoài vẫn còn đọng vài giọt mưa nhỏ.
An Mạn Linh liếc mắt một cái, khoé môi cong lên trêu chọc: “Ơ kìa, ai đây nhỉ, chẳng phải là thằng con trai thích tự vả của tôi sao? Không phải nói là tuyệt đối không bước chân vào đây nửa bước à?”
Hạ Dư Châu bình thản đáp: “Con đâu có bước nửa bước.”
Con đi mấy trăm bước lận.
An Mạn Linh nhìn thấu hết, hỏi tiếp: “Còn đội mũ đeo khẩu trang làm gì?”
Đội mũ lưỡi trai đen còn đeo khẩu trang đen che kín hết cả người, ai không biết còn tưởng anh là ngôi sao quốc tế.
Mà thật ra với khí chất và gương mặt đó, Hạ Dư Châu không hề thua kém người trong giới giải trí, thậm chí còn vượt trội hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-8.html.]
An Mạn Linh đoán tiếp: “Không phải là sợ Ân Ân nhìn thấy con đấy chứ? Thế thì tự luyến quá rồi, con bé tuyệt đối sẽ không nhìn con đâu.”
Ghế bọn họ ngồi là hàng thứ mười.
Hạ Dư Châu kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn: “Bà An, quan hệ của bà cũng bình thường thôi nhỉ, chỉ lấy được vé hàng mười.”
Trước đó anh chỉ để ý đến tên trên vé chứ không chú ý đến vị trí ngồi.
“Con biết cái gì, đây mới là vị trí có tầm nhìn đẹp nhất.” An Mạn Linh nói: “Ngồi hàng đầu tiên phải ngẩng cổ lên nhìn, xem xong buổi hòa nhạc cái cổ chắc liệt luôn.”
Hạ Dư Châu không đáp lại, vẻ tùy ý trên mặt dần bị thay bằng sự chuyên chú, ánh mắt anh dừng lại trên sân khấu.
Trên sân khấu, nhân vật chính được vạn người mong đợi tối nay tao nhã bước vào vùng sáng đèn.
Cô mang giày cao gót, váy đuôi cá cao cấp lấp lánh càng tôn lên vóc dáng uyển chuyển, xương quai xanh trắng mịn, vòng eo mảnh mai như cành liễu.
Mái tóc dài bồng bềnh được búi cao, cài một chiếc trâm kim cương rực rỡ, tỏa ra khí chất vừa cao quý vừa thuần khiết.
Từng cử chỉ đều toát lên sức hút c.h.ế.t người, quý khí bẩm sinh khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.
Ánh đèn chiếu lên người cô, tất cả khán giả bên dưới đều vì cô mà đến.
Doãn Ân Ngữ đứng giữa sân khấu, cúi người chào khán giả bên dưới.
Sau đó xoay người, hai tay khẽ nâng tà váy, ngồi xuống trước cây đàn piano.
Trên gương mặt xinh đẹp là vẻ điềm tĩnh tự nhiên, không hề có chút lúng túng hay hồi hộp, như thể tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Với người khác, có thể đây là một buổi biểu diễn trọng đại, nhưng trong mắt cô lại chẳng khác gì chuyện thường ngày.
Đôi tay mềm mại như ngọc đặt lên phím đàn, theo từng nhịp ngón tay mảnh khảnh buông xuống, khán phòng rộng lớn lập tức vang lên giai điệu êm dịu tinh tế, xuyên qua bầu không khí tĩnh lặng truyền thẳng đến tai người nghe.