Lời mắng đến miệng rồi mà vẫn phải nhịn xuống, cố nuốt ngược lại.
Nếu người đang ngồi cạnh anh bây giờ không phải mẹ ruột, anh đã sớm đá bà ra khỏi xe rồi.
Tại khu biệt thự cao cấp nổi tiếng bậc nhất.
Biệt thự nhà họ Doãn tọa lạc tại Di Sơn Phủ, là sự hòa quyện giữa kiến trúc cổ điển và hiện đại.
Nơi này dựa núi nhìn sông, khung cảnh yên tĩnh và là vị trí đắc địa.
Trước nhà có cổ thụ rợp bóng với cành lá xum xuê, bụi cây rậm rạp được cắt tỉa gọn gàng, lá cây nào cũng tươi tốt mơn mởn.
Hoa cỏ rực rỡ sắc màu điểm tô khắp nơi làm khung cảnh thêm rực rỡ sinh động.
Người giúp việc trong nhà vừa thấy Doãn Ân Ngữ liền vội vàng bước tới đưa dép cho cô.
Ngay sảnh vào có treo một bức tranh sơn thủy vô giá.
Mỗi món đồ trang trí trong nhà đều là vật quý hiếm, từng góc nhỏ đều toát lên nét nghệ thuật dày đặc.
Những món cổ vật hiếm thấy với người ngoài, ở nhà họ Doãn lại nhiều như cơm bữa.
Tổ tiên nhà bọn họ đều là nhân vật có tiếng trong giới nghệ thuật, tác phẩm của các tiền bối trong nhà có mặt tại các bảo tàng nổi tiếng khắp thế giới.
Doãn Ân Ngữ vừa thay xong dép, sau lưng đã vang lên tiếng động cơ ô tô.
Cửa xe phía sau mở ra, người bước xuống là một cặp vợ chồng trung niên có khí chất phi phàm.
Người đàn ông mặc bộ vest may đo chỉnh tề, tuy đã trung niên nhưng vóc dáng vẫn thẳng tắp, không hề phát tướng.
Người phụ nữ diện một bộ đồ cổ truyền cách tân giản dị, chất vải mượt mà mềm mại, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh ngọc bích.
Doãn Ân Ngữ thoáng ngạc nhiên khi thấy họ: “Ba, mẹ.”
Vân Dục bước nhanh đến, nắm tay Doãn Ân Ngữ: “Cuối cùng con cũng về rồi.”
Bà chăm chú quan sát cô: “Mệt rồi đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-6.html.]
Vợ chồng họ luôn có cảm giác áy náy với cô con gái duy nhất này.
Doãn Ân Ngữ lắc đầu cười: “Không mệt đâu ạ.”
Doãn Hoài Chương chen lời: “Sao có thể không mệt được, con còn bận hơn cả ba nữa.”
Người ngoài chỉ biết con gái ông là nghệ sĩ piano nổi tiếng, được bao vinh quang, nhưng không ai thấy được những gì con bé phải đánh đổi.
Nhưng thật ra ông chưa từng đặt kỳ vọng gì cao xa, chỉ mong con gái mình bình an vui vẻ, mãi mãi sống theo cách nó muốn.
Dù có chuyện gì xảy ra, ông cũng sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con.
“Vào nhà rồi nói tiếp.”
Vân Dục ném túi xách trong tay cho Doãn Hoài Chương, kéo Doãn Ân Ngữ đi vào: “Mẹ bảo đầu bếp nấu cho con một nồi canh hoa cúc và gà hầm thạch hộc, giờ uống luôn không?”
Doãn Ân Ngữ: “Vâng ạ.”
Hôm sau, bầu trời mây trắng lững lờ, thời tiết nắng nhẹ chan hòa.
Hôm qua sau khi đưa An Mạn Linh về nhà, Hạ Dư Châu cũng không quay lại căn hộ của mình mà ở luôn lại biệt thự cũ.
Lúc này anh mặc đồ ở nhà thoải mái và ngồi trước bàn ăn, người giúp việc đang bận rộn dọn đồ ăn lên.
Anh cầm điện thoại bằng một tay, lướt xem thị trường chứng khoán trên màn hình.
Chiếc ốp lưng trong suốt, ở khe đằng sau kẹp một tấm ảnh.
Dù ngón tay thon dài của Hạ Dư Châu đã che khuất một phần hình, nhưng vẫn có thể nhận ra người trong ảnh là một cô gái.
An Mạn Linh từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn đã thấy đại thiếu gia đang ung dung dùng bữa sáng.
Bà liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã chín rưỡi sáng.
“Hạ Dư Châu, con còn chưa đi làm à?”
Tên này hoặc là đi trễ, hoặc là về sớm.