Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi và cô ấy còn quen hay không không liên quan gì đến anh.”

“Tôi đang theo đuổi Ân Ngữ. Tôi thích cô ấy.” Lộ Tĩnh không giấu giếm.

Hạ Dư Châu hơi nghiêng đầu, nhướng mày, giọng đầy châm biếm: “Vậy cô ấy có thích anh không?”

“Cô ấy sẽ thích tôi, đó chỉ là vấn đề thời gian.” Lộ Tĩnh có sự tự tin kỳ lạ.

Hạ Dư Châu bật cười khinh miệt: “Anh cũng tự tin quá rồi đấy.”

Năm xưa anh theo đuổi Doãn Ân Ngữ còn không dám ngạo mạn nói ra câu này.

“Anh nghĩ mình có gì mà khiến cô ấy để mắt tới?” Giọng anh thản nhiên.

Lộ Tĩnh nghẹn lời, lập tức chuyển hướng: “Chuyện giữa tôi và Ân Ngữ là việc riêng của bọn tôi. Hai người đã chia tay rồi, tôi tin anh Hạ sẽ không làm ra mấy chuyện thiếu phong độ như ngáng đường tình cảm mới của bạn gái cũ.”

“Yêu ai, hẹn hò với ai là quyền tự do của Ân Ngữ.”

Hạ Dư Châu dựa hờ vào ghế, khoanh tay trước n.g.ự.c thong thả nói tiếp: “Nhưng điều kiện tiên quyết là người đó phải vượt trội hơn tôi trên mọi phương diện.”

“Còn anh, anh có gì mà đòi đem ra so sánh với tôi?” Ánh mắt anh lộ rõ sự khinh thường.

“Quyền lực? Thế lực? Ngoại hình?”

“Tôi tin Ân Ngữ sẽ không quan tâm mấy thứ hời hợt đó. Điều quan trọng nhất là đối xử tốt với cô ấy.” Lộ Tĩnh tự cho mình hiểu rõ Doãn Ân Ngữ.

Hạ Dư Châu chống khuỷu tay lên tay ghế, dùng một tay day nhẹ ấn đường, giọng đầy chán ghét: “Cô ấy vì sao không thể có cả hai?”

Trong mắt anh, cô xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.

“Còn nữa, đối xử tốt với bạn gái là điều tối thiểu, không phải thành tích để đem ra khoe khoang.”

Không cho đối phương cơ hội chen lời, Hạ Dư Châu tiếp tục: “Cái gọi là thích trong miệng anh là không biết cô ấy thích gì, khẩu vị ra sao, là tùy hứng mời cô ấy đi chơi.”

“Chỉ vậy thôi mà cũng dám nói là thích sao?”

“Hẹn gặp một người thì phải báo trước, anh không biết điều đó à?”

“Hay anh nghĩ cô ấy là kiểu con gái ai muốn hẹn lúc nào cũng được, không cần chút tôn trọng tối thiểu nào?”

“Nếu không thật lòng thì đừng bước vào chuyện tình cảm. Doãn Ân Ngữ không phải người mà anh có thể với tới.”

“Cô ấy không nhận rác rưởi.”

Hạ Dư Châu với gương mặt kiêu ngạo ngông nghênh, buông ra những lời lẽ thẳng thừng và ngạo mạn nhất.

Nói xong, anh cầm chiếc điện thoại Doãn Ân Ngữ để lại trên bàn, đứng dậy rời đi.

Đến cửa, anh khựng lại một nhịp rồi bỏ lại một câu: “Nếu sau này anh còn muốn hẹn cô ấy thì cứ liên hệ thẳng với tôi cũng được.”

“Bởi vì cuối cùng cô ấy cũng sẽ kể lại với tôi thôi, giống như trưa nay vậy.”

Anh không ngại khiến người ta khó chịu một chút.

Cánh cửa gỗ phòng riêng lại lần nữa khép lại, để mặc Lộ Tĩnh ngồi một mình trong phòng sắc mặt tối sầm, giận dữ hiện rõ trên mặt.

Anh ta nghiến chặt răng, hóa ra lần này Doãn Ân Ngữ đồng ý lời mời là để chờ anh ta đến nhận cú đòn này.

“Phục vụ, tính tiền!” Lộ Tĩnh lớn tiếng gọi ra ngoài.

Người bước vào là quản lý: “Chào anh, giám đốc Hạ đã thanh toán rồi ạ.”

Lộ Tĩnh ngẩn người: “Giám đốc Hạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-27.html.]

Quản lý gật đầu: “Vâng, giám đốc Hạ là chủ của nhà hàng này. Anh ấy nhờ tôi chuyển lời là cảm ơn anh đã khen món ăn của chúng tôi ngon.”

Lộ Tĩnh siết chặt nắm tay, sắc mặt khó coi cực kỳ: “Sau này tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Nói xong, anh ta hất ghế đứng dậy bỏ đi.

Trong nhà vệ sinh.

Doãn Ân Ngữ lau khô những giọt nước trên tay, đứng trước gương chỉnh lại mái tóc buông dài phía sau.

Khi cô bước ra, đụng ngay Hạ Dư Châu đang đứng chờ ở ngoài.

“Sao anh lại ở đây?”

“Đợi em.” Hạ Dư Châu đưa điện thoại lại cho cô.

“Mọi chuyện anh giải quyết xong rồi.”

Nếu đối phương còn chút tự trọng, chắc sẽ không dám dây dưa nữa.

“Dù gì cũng là bạn trai cũ, anh còn giúp em xử lý mấy tên theo đuổi phiền phức, em định cảm ơn anh kiểu gì đây?” Hạ Dư Châu một tay đút túi, giọng lười nhác.

Doãn Ân Ngữ: “Không phải anh không thích em nói cảm ơn sao?”

Hạ Dư Châu khẽ cười trong mắt, thì ra cô vẫn nhớ.

“Còn tùy chuyện, bây giờ lại muốn nghe em cảm ơn rồi. Phải biết là không phải ai cũng mời được anh ra mặt đâu.”

Điều này Doãn Ân Ngữ dĩ nhiên hiểu quá rõ.

“Nhưng là anh tự đề xuất mà.”

Cô chớp mắt, cố tình chọc lại anh.

“Em đúng là không có lương tâm mà.”

Ánh mắt Hạ Dư Châu nhìn cô pha chút bất lực, nhưng cũng không giấu được ý cười.

Hôm nay bữa cơm này cũng không uổng, hình như giữa họ đang dần trở lại kiểu tương tác ngày xưa.

“Vậy anh muốn em cảm ơn thế nào?” Doãn Ân Ngữ hỏi.

Hạ Dư Châu tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, câu đó cũng chỉ tiện miệng nói thôi: “Để sau rồi tính.”

Doãn Ân Ngữ lên tiếng trước: “Được, nhưng nếu anh đòi hỏi quá đáng thì em sẽ không đồng ý đâu đấy.”

Cô hiểu anh quá rõ, không chừng đang ôm sẵn ý đồ xấu xa gì đó trong bụng.

“Ví dụ như?” Hạ Dư Châu cúi đầu, tiến lại gần cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da mịn màng: “Em nghĩ anh sẽ đòi điều gì quá đáng?”

Các dây thần kinh của Doãn Ân Ngữ lập tức căng thẳng, cô né người sang một bên: “Đừng đứng gần em như thế.”

Hạ Dư Châu trêu chọc: “Giờ lại bắt đầu giữ khoảng cách rồi à? Không biết là ai lúc ăn cơm còn chủ động nghiêng người về phía anh.”

Phản xạ theo bản năng là không thể giấu nổi.

Doãn Ân Ngữ khựng lại. Hóa ra anh nhận ra cả hành động nhỏ xíu ấy.

Cô vội giải thích: “Em chỉ không muốn ngồi quá gần Lộ Tĩnh.”

Hạ Dư Châu liếc cô đầy ẩn ý: “Thế nên anh nói đúng rồi, em muốn lại gần anh.”

Doãn Ân Ngữ: “...”

Khả năng suy diễn của anh đúng là không ai đọ nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận