Hạ Dư Châu bưng ly espresso bên cạnh lên nhấp một ngụm: “Công ty là của con, chẳng lẽ con không được tự quyết định mấy giờ đi làm sao?”
Câu này An Mạn Linh đúng là không cãi lại được.
Công ty hiện giờ là do con trai tự thành lập chứ không phải tiếp quản từ gia tộc.
Những năm ở nước ngoài, nhờ đầu óc kinh doanh sắc bén và khả năng chọn cổ phiếu xuất sắc, Hạ Dư Châu tung hoành trên thị trường tài chính như cá gặp nước.
Nguồn vốn ban đầu trong tay anh chẳng mấy chốc đã phình to như quả cầu tuyết, từng tạo nên làn sóng trong giới tài chính Mỹ, mỗi lần ra tay đều chuẩn xác không chệch.
Hai năm trước công ty dời về nước, giờ giá trị công ty của anh đã ngang ngửa với doanh nghiệp gia tộc, thậm chí có xu hướng vượt mặt.
Hạ Dư Châu bề ngoài thì lười biếng bất cần đời, nhưng hễ đã muốn làm gì thì nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn, là kiểu người không đạt mục đích thì không chịu dừng.
Ở một số phương diện anh cực kỳ khắt khe, yêu cầu cao đến mức gần như hà khắc.
Bên dưới vẻ ngoài buông thả kia, chỉ có sức mạnh thực sự hoặc bối cảnh hiển hách mới đủ để anh làm theo ý mình, luôn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Vừa hay hai thứ đó anh đều có.
An Mạn Linh kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên nói: “Thứ sáu tuần sau Ân Ân biểu diễn ở nhà hát lớn, mẹ xin được hai vé, con có đi không?”
“Vé buổi diễn của Ân Ân hiếm lắm đó, trên mạng cháy hàng rồi.”
Động tác ăn sáng của Hạ Dư Châu khựng lại trong tích tắc, anh tắt điện thoại vứt sang một bên, nhả ra hai chữ: “Không đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-7.html.]
Thấy dáng vẻ cứng đầu của con trai, An Mạn Linh không nhịn được đá Hạ Dư Châu một cái: “Giỏi quá ha. Lúc trước là ai bỏ cả tiết học chỉ để đi nghe Ân Ân biểu diễn nhỉ?”
Chuyện này là năm xưa bà bay sang Mỹ nghe hòa nhạc của Doãn Ân Ngữ, tình cờ bắt gặp con trai.
Đây cũng là việc Hạ Dư Châu sẽ làm, trốn học với anh chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi hành vi nổi loạn mà thôi.
Không biết là ăn no rồi hay không còn khẩu vị nữa, Hạ Dư Châu đặt đũa xuống, tựa người vào ghế, lười biếng nói: “Bây giờ khác rồi, người yêu cũ tử tế thì nên biến mất luôn, không nên bất ngờ sống lại.”
An Mạn Linh châm chọc: “Làm người yêu còn chưa đạt, giờ lại nhớ ra phải làm người yêu cũ tử tế cơ à.”
Không quan tâm Hạ Dư Châu có đi hay không, An Mạn Linh vẫn đưa cho anh một tấm vé, đặt trước mặt con trai: “Tốt nhất là con nói được làm được, đừng để mẹ gặp con trong nhà hát đấy.”
Dù sao thì bà vẫn sẽ đi, cho dù Doãn Ân Ngữ và con trai có chia tay thì bà vẫn rất quý con bé.
Hạ Dư Châu liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng dời đi, khoanh tay trước ngực: “Yên tâm, con sẽ không bước nửa bước vào chỗ đó. Không làm nổi bạn trai tử tế, chẳng lẽ ngay cả bạn trai cũ cho ra hồn cũng không làm được?”
“Tuỳ con.” An Mạn Linh đứng dậy rời đi.
Sau khi bà đi, Hạ Dư Châu cũng chuẩn bị thay đồ để đi làm.
Vừa quay người bước được một bước anh bỗng dừng lại, quay trở về nhặt tấm vé trên bàn, vuốt phẳng rồi cẩn thận bỏ vào túi áo.
Tối thứ sáu, đèn neon rực rỡ không ngừng nhấp nháy, mặt sông ánh lên những gợn sóng lấp lánh.
Bầu trời đêm vốn yên bình, bất chợt lác đác những hạt mưa nhỏ rơi xuống, phủ lên khung cảnh phồn hoa một lớp màn mơ màng.