Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“...”

Có người yêu cũ cũng là điều đáng để khoe khoang à?

Trình Tử Ngôn hừ nhẹ: “Không biết nên khen cậu sâu sắc chung tình hay nên mắng cậu không có chí khí nữa.”

Trước lời châm chọc đó, Hạ Dư Châu không buồn đáp lại, chỉ bâng quơ: “Tôi mời cơm, đi không?”

Hai người trong xe bên cạnh như nghe được chuyện gì kinh thiên động địa: “Hôm nay là ngày gì vậy? Cậu lại chủ động mời bọn tôi ăn cơm?”

Lư Quân đùa: “Không biết còn tưởng Ân Ngữ đồng ý quay lại với cậu rồi đấy.”

Trình Tử Ngôn tiếp lời: “Chuyện đó chắc chắn không thể. Nếu Ân Ngữ thực sự đồng ý thì cậu ta đâu ngồi một mình trong xe thẩn thờ thế?”

“Cậu ta...”

Chưa để họ nói hết câu, Hạ Dư Châu đã kéo cửa kính lên, đạp ga lao đi vun vút.

Đến khi hai người kia kịp phản ứng thì chỉ còn lại vệt khói xe mờ nhòe trong bóng đêm.

Trình Tử Ngôn tức tối nhìn theo: “Không phải chứ, tên này bất lịch sự vậy? Còn coi chúng ta là bạn nữa không?”

Lư Quân giục: “Đừng lắm lời nữa, mau bám theo. Xem xem cậu ta định ăn ở nhà hàng nào.”

Cơm chùa mà, lẽ nào lại để lỡ.

Vạn Đường đặt chỗ ở Đàn Trì Cư, là một nhà hàng tư nhân mang phong cách sân vườn, cách nhà hát lớn hơn hai mươi phút lái xe.

Không gian bao quanh bởi cây xanh, núi đá tầng tầng lớp lớp, suối nhỏ róc rách chảy qua tạo nên cảm giác thanh tĩnh. Tầng một là những ghế lô bán khép kín, ngăn cách bằng bình phong kiểu Trung Hoa, trên tường treo những bức bích họa sinh động tinh xảo.

Trên trần là đèn chùm cung điện mang phong cách độc đáo, tỏa ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng khiến không gian trở nên trang nhã yên bình.

Khẩu vị của Doãn Ân Ngữ thiên về thanh đạm, mà nhà hàng này lại chuyên về hương vị nhẹ nhàng tinh tế, rất hợp ý cô.

“Chỗ này hình như không thay đổi gì mấy.”

Vạn Đường chia sẻ chút thông tin mình biết: “Phải đó, nhưng mình nghe nói hình như năm ngoái đã đổi chủ rồi.”

Cô ấy hỏi nhân viên dẫn đường phía trước để xác thực lại: “Chuyện này có thật không?”

Nhân viên lắc đầu áy náy: “Xin lỗi chị, em mới vào làm tháng trước, chuyện này em không rõ lắm.”

Hiện giờ ngay cả chủ nhà hàng là ai cô ấy cũng không biết, chưa từng gặp qua lần nào.

Vạn Đường buông một câu: “Thế thì thôi vậy.”

Doãn Ân Ngữ cũng không quá bận tâm chuyện đổi chủ hay không, cô chỉ mong hương vị món ăn vẫn giữ nguyên.

Những nhà hàng hợp khẩu vị của cô thực sự không nhiều.

Vào đến phòng riêng, Doãn Ân Ngữ nhận lấy thực đơn rồi lật xem. Tính ra lần gần nhất cô đến đây đã là hai năm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-15.html.]

Sau khi chia tay Hạ Dư Châu, cô chưa từng quay về nước.

Trên thực đơn ngoài vài món mới được thêm vào, phần lớn các món vẫn y như trước, không có gì thay đổi.

Lúc cô cúi đầu chăm chú xem thực đơn, không để ý ba người vừa đi ngang qua cửa phòng mình.

Người đàn ông bên trái còn nghiêng đầu nhìn vào, ánh mắt lướt qua những người khác, chỉ dừng lại ở cô.

Ngoài hành lang, giọng Trình Tử Ngôn vang lên: “Tôi nói sao nay cậu hào phóng thế, thì ra là tới nhà hàng của mình ăn cơm.”

Hạ Dư Châu đẩy cửa phòng bên cạnh: “Không muốn ăn thì cứ việc đi.”

“Đã tới rồi, ít nhất cũng phải ăn vài miếng rồi mới đi.”

Trình Tử Ngôn kéo ghế ngồi xuống, nhận xét: “Cậu thì không ra gì, nhưng mùi vị nhà hàng này đúng là không tệ.”

Lư Quân hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng: “Sao tự dưng cậu lại muốn mua cái nhà hàng này thế?”

Một năm trước, sau khi chuyển công ty từ Mỹ về nước, việc đầu tiên Hạ Dư Châu làm chính là mua lại nhà hàng này.

Tuy nhà hàng vẫn có lời, nhưng với họ chút lợi nhuận đó không đáng là bao, gần như không đáng kể.

Hạ Dư Châu liếc điện thoại, giọng điệu ngông nghênh: “Tiền nhiều quá tiêu không hết.”

Trình Tử Ngôn không biết xấu hổ phụ họa: “Thế thì chia tôi chút đi.”

“Muốn mơ thì về nhà ngủ đi.” Hạ Dư Châu đáp tỉnh bơ.

Sau đó gọi quản lý đến ghé tai dặn dò mấy câu.

Quản lý gật đầu: “Vâng giám đốc Hạ, tôi sẽ đi làm ngay.”

Chỉ cách một bức tường, trong phòng bên cạnh, phục vụ lần lượt mang lên các món ăn.

Doãn Ân Ngữ cầm muỗng nếm thử chén canh nấm tùng nhung trước mặt. Vị canh đậm đà xen lẫn chút ngọt thanh tự nhiên.

Vẫn là hương vị quen thuộc khiến cô không nhịn được uống thêm vài ngụm.

Vạn Đường nhìn thấy bèn đưa ra kết luận: “Xem ra chưa đổi bếp trưởng.”

Ngư Ngư vừa cắm cúi ăn vừa ngạc nhiên reo lên: “Ngon thật. Nhìn thì nhạt nhẽo vậy thôi, nhưng ăn vào mới thấy vị ngon ghê.”

Khẩu vị của cô nàng hoàn toàn trái ngược với sếp, gần như không có món nào là không cay.

Doãn Ân Ngữ nói: “Sau này chị đưa em đến ăn thường xuyên.”

Ngư Ngư ngẩng đầu, cười hí hửng: “Cảm ơn sếp!”

“Cá Nhỏ, hay là em nghỉ phép một thời gian để chị làm trợ lý thay vài ngày?” Vạn Đường trêu chọc.

Ngư Ngư vội vàng lắc đầu: “Thế thì không được đâu, em thề trung thành với sếp suốt đời!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận