Hạ Dư Châu: [Chúc ngủ ngon]
Anh giơ điện thoại lên chụp bầu trời đêm nay gửi cho cô.
Những vì sao lấp lánh lác đác, bầu trời sau cơn mưa như được gột rửa, sáng rõ hơn ngày thường.
Nhìn bức ảnh trên màn hình, Doãn Ân Ngữ hơi ngẩn người.
Họ không học chung trường đại học, không thể gặp nhau mỗi ngày. Vào những ngày xa cách, mỗi sáng thức dậy và tối trước khi ngủ cô đều nhận được ảnh bầu trời anh gửi.
Ban đầu cô không hiểu ý nghĩa là gì, mãi đến sau này khi hỏi anh, cô mới biết…
Ban ngày ngắm mây, đêm ngắm sao. Tỉnh nghĩ về em, mộng cũng nhớ em.
Đó là sự lãng mạn riêng mà anh dành cho cô.
Về sau mỗi lần nhận được ảnh anh gửi, cô đều nhắn lại: “Em cũng nhớ anh.”
Lúc này hoàn hồn lại, Doãn Ân Ngữ thoát khỏi giao diện trò chuyện, không trả lời nữa.
Cô nghiêng người, cầm lấy ly melatonin đã pha sẵn trên tủ đầu giường uống cạn.
Không rõ bắt đầu từ khi nào cô mắc chứng rối loạn giấc ngủ, phải dựa vào melatonin mới có thể chợp mắt.
Hôm sau trời quang mây tạnh, rũ sạch hơi ẩm đêm qua.
Khi Doãn Ân Ngữ tỉnh dậy đã gần tám giờ. Cô cảm thấy cổ họng hơi đau rát, chắc là đêm qua trời đổ mưa, nhiệt độ hạ thấp nên vô tình bị nhiễm lạnh.
Cảm giác khó chịu ấy không quá rõ rệt, cô cũng không để tâm nhiều. Ôm chăn cuộn người trên chiếc giường lớn mềm mại, lăn qua lăn lại mấy lần rồi mới lười biếng ngồi dậy, chậm rãi đi rửa mặt.
Xuống lầu, bữa sáng đã được người giúp việc chuẩn bị sẵn.
Bày biện tinh tế, đa dạng món ăn.
Doãn Ân Ngữ bưng lên bát cháo tổ yến sợi vàng, nếm một thìa rồi nhẹ giọng dặn: “Dì Dư, dì lên là phòng tôi ủi phẳng cái váy đặt trên sofa nhé.”
“Vâng, cô chủ.” Dì Dư đứng bên cạnh, hơi cúi người đáp lời.
Doãn Ân Ngữ dùng bữa với dáng vẻ ung dung tao nhã. Cô ngồi thẳng lưng, động tác từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm.
Đó là sự giáo dưỡng ăn sâu vào cốt tủy, không hề tỏ vẻ gượng ép, từng cử chỉ đều toát lên khí chất cao quý và hàm dưỡng.
Trong căn phòng ăn yên ắng, điện thoại trên bàn chợt vang lên.
Cô liếc mắt nhìn, đặt nhẹ d.a.o nĩa xuống.
Hạ Dư Châu: [Khi nào em đến?]
Doãn Ân Ngữ cúi mắt nhìn dòng tin nhắn, thoáng nghi hoặc. Không lẽ hôm nay anh đi làm không mang áo khoác, sao lại rốt ruột đến mức này?
Cô nhắn lại một khoảng thời gian ước chừng: [Khoảng mười giờ rưỡi.]
Bên kia lập tức phản hồi: [Được.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-18.html.]
Trong văn phòng tầng sáu mươi tám, Hạ Dư Châu nghiêng người dựa vào ghế, ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài rọi qua cửa sổ kịch sàn, phủ lên người anh một tầng sáng lấp lánh, khắc họa nên bóng dáng phóng khoáng.
Anh ấn nút gọi nội tuyến trên bàn làm việc, bảo trợ lý ngoài kia vào một lát.
Chẳng bao lâu cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, trợ lý Trâu Chấn đẩy cửa bước vào.
“Giám đốc Hạ, ngài gọi tôi?”
Hạ Dư Châu: “Dời cuộc họp lúc mười giờ rưỡi sáng nay sang mười lăm phút sau.”
Trợ lý gật đầu ghi nhớ: “Vâng, tôi sẽ thông báo ngay.”
Trước khi rời đi, anh ta không nhịn được hỏi thêm một câu: “Giám đốc Hạ, mười giờ rưỡi ngài có việc khác ạ?”
Anh ta muốn biết để còn chuẩn bị trước.
Giọng Hạ Dư Châu mang theo chút thâm ý: “Có người rất quan trọng sẽ đến.”
Trâu Chấn không nghĩ ngợi gì, thuận miệng hỏi luôn: “Ai vậy?”
Ánh mắt Hạ Dư Châu khẽ động, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn Trâu Chấn như cười như không.
Gặp ánh nhìn đó, tim Trâu Chấn lập tức nhảy lên tận cổ họng, vội vàng đáp: “Tôi không hỏi nữa, giám đốc Hạ cứ làm việc, tôi xin phép ra ngoài.”
Dứt lời lập tức rời khỏi văn phòng, không dám nán lại thêm giây nào.
Tuy vậy trong lòng vẫn không ngăn được tò mò.
Người có thể khiến giám đốc Hạ luôn cao cao tại thượng chủ động thay đổi lịch trình, dành riêng thời gian đón tiếp rốt cuộc là ai?
Sáng nay đến công ty thấy giám đốc Hạ đến còn sớm hơn cả mình, Trâu Chấn lúc đó đã cảm thấy lạ, giờ cũng đã hiểu phần nào.
Phải là nhân vật quan trọng đến mức nào nhỉ?
…
Doãn Ân Ngữ dùng bữa thêm một lát rồi thong thả lên lầu thay đồ trang điểm.
Không phải vì sắp gặp Hạ Dư Châu mà đặc biệt chăm chút, mà vốn dĩ cô luôn chú trọng đến hình ảnh bản thân. Dù lúc nào cô cũng muốn giữ vẻ ngoài chỉn chu, tinh tế.
Cô yêu việc dành thời gian mỗi ngày để chăm chút cho mình, điều đó mang đến cho cô cảm giác vui vẻ và hài lòng.
Cô thích hình ảnh rạng rỡ và lộng lẫy của chính mình.
Khi xe đến công ty của Hạ Dư Châu, vừa đúng thời gian cô dự tính.
Chiếc xe bảo mẫu dừng lại trước một tòa cao ốc sang trọng, nằm giữa khu thương mại sầm uất bậc nhất CBD.
Tòa nhà sừng sững hiên ngang, dưới ánh nắng phản chiếu lấp lánh toát lên vẻ trang nghiêm khó lại gần.
Doãn Ân Ngữ tựa người trên ghế da mềm mại ở hàng ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng như cô tưởng tượng, công ty của anh quy mô rất hoành tráng.