Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Dư Châu lẩm bẩm: “Anh thì lại mong em mất trí nhớ cho rồi.”

Như vậy anh còn có thể tự lừa mình rằng lý do chia tay là vì cô quên mất anh.

Doãn Ân Ngữ ngơ ngác nhìn anh: “Tại sao?”

Không thể nào chỉ vì chia tay mà mong cô không sống tốt chứ?

Hạ Dư Châu đánh trống lảng: “Không tại sao cả, muốn uống gì không?”

Ánh mắt Doãn Ân Ngữ dừng lại trên chai nước khoáng trên bàn trà trước mặt: “Nước lọc là được.”

Hạ Dư Châu không lấy cho cô, chỉ nói: “Họng đang khó chịu, đừng uống đồ lạnh.”

Nói rồi anh đứng dậy, bước về phía cửa.

Thấy vậy, Doãn Ân Ngữ buột miệng hỏi: “Anh đi đâu thế?”

Vừa hỏi xong cô mới nhận ra giọng mình nghe như đang quyến luyến, không nỡ để anh rời đi.

Hạ Dư Châu dừng chân, quay đầu lại mỉm cười trêu chọc: “Không muốn anh đi à?”

Doãn Ân Ngữ vội giải thích: “Không phải, nếu anh có việc thì em về trước.”

Cô không muốn làm lỡ thời gian làm việc của anh, cũng không muốn ngồi lặng lẽ một mình ở đây.

Khóe môi Hạ Dư Châu khẽ thu lại nụ cười, anh tự nhủ mình đúng là không nên tự đa tình: “Anh ra ngoài lấy cho em cốc nước sẽ quay lại ngay.”

Chuyện này hoàn toàn có thể giao cho trợ lý ngoài kia, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, dù nhỏ nhặt đến đâu anh cũng đã quen tự mình làm.

Doãn Ân Ngữ mím môi, khẽ đáp: “Ừm.”

Hạ Dư Châu không để cô đợi lâu, chẳng mấy chốc đã quay lại văn phòng, tay cầm một cốc nước.

“Uống chút đi.” Anh đưa chiếc cốc trong tay ra cho cô.

Nước trong cốc trong vắt, có màu hổ phách dịu nhẹ. Doãn Ân Ngữ nghi hoặc hỏi: “Nước gì vậy?”

“Lê chưng.” Anh đáp gọn.

Cô đưa tay định nhận: “Cảm ơn.”

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cô sắp chạm vào cốc, Hạ Dư Châu lại bất ngờ nghiêng tay, né sang một bên.

“Em đừng uống nữa.”

Vừa mới thấy khoảng cách giữa hai người có vẻ bớt gượng gạo, thoáng chốc cô lại khách sáo với anh.

Anh không cần lời cảm ơn ấy, càng không muốn cô dùng thái độ xa cách để đối xử với mình.

Doãn Ân Ngữ: “?”

Hạ Dư Châu đang giở trò gì vậy?

Miệng thì bảo cô đừng uống, nhưng ngay giây sau anh vẫn đưa cốc nước về phía cô lần nữa.

Chỉ là lần này Doãn Ân Ngữ đã rút tay về, không còn định nhận lấy.

Thấy cô ra vẻ kiêu kỳ như vậy, ánh mắt Hạ Dư Châu lại ánh lên nét cưng chiều pha lẫn bất lực: “Thật sự không uống?”

Giọng anh trầm ấm mang theo ý cười dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-22.html.]

Doãn Ân Ngữ đáp lại bằng chính lời anh vừa nói: “Không phải anh bảo em đừng uống sao?”

Anh là chủ nơi này, anh nói sao thì là vậy.

Hạ Dư Châu bật cười vì bị chọc tức, giơ tay chọc nhẹ lên trán cô: “Em cố ý chọc giận anh đấy à?”

Biết rõ làm thế nào mới có thể khiến anh mềm lòng.

Lúc không cho cô chia tay, sao cô không nghe lời như bây giờ?

Doãn Ân Ngữ nhẹ nhàng phủ nhận: “Không có.”

Hạ Dư Châu không muốn đôi co, cúi người nắm lấy tay cô nhét cốc nước vào lòng bàn tay: “Còn ấm, giờ uống được rồi. Vừa nãy chỉ trêu em thôi.”

Thấy anh đã nói vậy, Doãn Ân Ngữ cũng không làm khó nữa, xem như cho anh một bậc thang. Cô đưa cốc lên môi, nhấp một ngụm.

Không hề ngọt lịm như cô tưởng, mà là vị ngọt nhẹ dịu xen chút thanh mát và hơi chua.

Chất lỏng ấm áp trôi xuống cổ họng, thực sự khiến cảm giác khô rát nơi đó dịu đi đôi chút.

Khi cô định cúi người đặt lại cốc nước, Hạ Dư Châu đã nhanh tay hơn đón lấy cốc từ tay cô đặt lên bàn.

Động tác tự nhiên thuần thục như thể đã làm vô số lần.

Tim Doãn Ân Ngữ khẽ rung động. Trước đây chỉ cần anh ở cạnh, nếu cô đang cầm gì đó đều sẽ đưa cho anh.

Cô không cần mở miệng, anh đã quen với việc đó rồi.

Khoảnh khắc ấy khiến cô có cảm giác họ dường như chưa từng chia xa.

Mọi thói quen nhỏ nhặt của cô anh vẫn nhớ như in.

“Muốn ăn gì thêm không?” Hạ Dư Châu hỏi.

Doãn Ân Ngữ lắc đầu: “Không.”

Cô cầm điện thoại lên xem giờ, thấy gần mười một giờ liền hỏi: “Mấy người Lư Quân nói mấy giờ tới?”

Hạ Dư Châu không cần suy nghĩ: “Bọn họ có việc, trưa nay không qua được.”

Doãn Ân Ngữ thoáng sững người, sao lại đột ngột vậy?

Hơn nữa từ lúc anh đón cô dưới tầng đến giờ, cô có thấy anh cầm điện thoại đâu.

“Họ nhắn lúc nào?”

Câu hỏi này khiến Hạ Dư Châu thoáng nghẹn lời.

Trong đầu anh nhanh chóng xoay chuyển, lập tức bịa một cái cớ: “Lúc ra ngoài lấy nước cho em.”

Doãn Ân Ngữ nửa tin nửa ngờ: “Có phải bọn họ chưa từng nói sẽ mời em ăn không?”

Anh chỉ là cố tình lừa cô lên đây mà thôi.

Nét mặt Hạ Dư Châu bình thản: “Hai người họ có nói, không tin em có thể gọi điện hỏi.”

Thật ra đúng là có mời cô ăn, chỉ là chưa ấn định thời gian cụ thể.

Doãn Ân Ngữ đương nhiên không định gọi điện xác minh làm gì: “Nếu bọn họ bận thì em về trước đây.”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã hai lần nói muốn rời đi, sắc mặt Hạ Dư Châu thoáng trầm xuống: “Anh không cần ăn cơm chắc? Bọn họ bận thì em không thể ăn với anh một bữa à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận