Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong ba chữ, anh không phí lời nữa mà sải bước rời đi.

Nhưng hai người phía sau không bị dọa sợ, còn gọi với theo: “Cậu đi đâu đó?”

Hạ Dư Châu: “Bớt lo chuyện của bố.”

Trình Tử Ngôn và Lư Quân thấy thế liền lập tức bám theo.

Trong lòng bọn họ có một linh cảm sắp có trò hay để xem.

Ở hậu trường.

Doãn Ân Ngữ đưa bó hoa trong tay cho trợ lý của mình rồi men theo hành lang bước về phòng nghỉ. Gót giày cao gót giẫm lên lớp thảm dày mềm mại không phát ra chút tiếng động nào.

Tà váy đuôi cá dài quét đất khẽ đung đưa theo từng bước đi của cô.

Trợ lý Ngư Ngư cúi đầu nhìn bó hoa trong tay: “Sếp này, ban tổ chức trong nước cũng chu đáo thật, tặng toàn hoa chị thích chứ không phải mấy bó hồng đại trà.”

Doãn Ân Ngữ ừ một tiếng.

Mỗi buổi diễn cô đều được tặng loài hoa mình yêu thích nhất là ngọc lan trắng.

Chắc bọn họ đã tìm hiểu trước.

Còn cách phòng nghỉ một đoạn, Doãn Ân Ngữ đã trông thấy có người đang đứng trước cửa.

Người đó thấy cô liền bước nhanh về phía trước.

“Ân Ngữ, chúc mừng buổi hòa nhạc của cậu thành công tốt đẹp, cũng chào mừng cậu trở về nước.” Người đàn ông mỉm cười, trên tay ôm một bó hồng rực rỡ đưa tới trước mặt Doãn Ân Ngữ.

Ánh mắt anh ta nhìn cô chứa đầy sự ngưỡng mộ.

Doãn Ân Ngữ chưa vội nhận lấy bó hoa, bất ngờ hỏi: “Lộ Tĩnh? Sao cậu lại ở đây?”

Người đàn ông trước mặt là bạn đại học của cô.

Lộ Tĩnh chăm chú nhìn cô: “Tất nhiên là đến xem buổi diễn của đại nghệ sĩ piano rồi.”

Biết tin cô về nước và có buổi biểu diễn, anh ta lập tức lên mạng mua vé.

Anh ta cũng biết Doãn Ân Ngữ và Hạ Dư Châu đã chia tay từ hai năm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-10.html.]

Chỉ tiếc là lúc đó anh ta đã về nước, còn cô thì sang Anh học cao học.

Nhưng bây giờ cô đã trở về, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội theo đuổi cô nữa.

Cảnh hai người trò chuyện bị một nhóm người đứng ở hành lang cách đó không xa thấy rõ mồn một.

Trình Tử Ngôn nhìn một màn kia, không quên hóng hớt: “Ân Ngữ vẫn được yêu thích như xưa. Người đàn ông đứng trước mặt cô ấy là người theo đuổi à?”

Lư Quân hùa theo, còn không quên thêm mắm dặm muối: “Chắc chắn rồi, còn ôm bó hoa to đùng thế kia.”

Vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt Hạ Dư Châu trầm xuống, giữa chân mày toát ra khí lạnh khiến người khác không rét mà run.

“Hay là chúng ta không lại đó nữa, để dịp khác...”

Trình Tử Ngôn còn chưa nói hết câu đã thấy Hạ Dư Châu sải bước đi thẳng về phía trước.

Trình Tử Ngôn bị hành động bất ngờ này dọa sững người, vội hạ giọng gọi lại: “Này, cậu làm gì đấy?”

Hạ Dư Châu thản nhiên đáp: “Chào hỏi bạn gái cũ một tiếng.”

“Thời điểm nhạy cảm này mà cũng đi góp vui à?” Lư Quân cố gắng kéo lại nhưng đã không kịp.

Trình Tử Ngôn lắc đầu, buông một câu: “Tên này đúng là không sợ thiên hạ loạn.”

Nói xong, hai người họ cũng nhanh chân bước theo.

Cảnh tượng trăm năm khó gặp, bỏ lỡ thì tiếc lắm.

“Náo nhiệt nhỉ, có vẻ tôi đến không đúng lúc rồi.”

Giọng nói dửng dưng của Hạ Dư Châu vang lên giữa hành lang trống trải.

Hai người đi sau anh vừa nghe vậy, không nhịn được mà thầm khinh bỉ trong lòng.

Đã biết không nên đến còn cố chen vào!

Ra vẻ quân tử làm gì.

Giọng nói quen thuộc cùng mùi hương thân thiết ùa đến bao trùm Doãn Ân Ngữ, kéo cô trở lại những ký ức xưa cũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận