Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.

Hành trình về nước lần này cô không công bố với bên ngoài, ngoài người nhà thì cũng chỉ có Vạn Đường biết.

Chiếc xe chạy về khu trung tâm sầm uất, bầu trời xanh trong, hàng cây ngô đồng bên đường sau những đổi thay của mùa đã lặng lẽ khoác lên mình tán lá xanh mới.

Vạn Đường liếc mắt nhìn cô: “Sau này không ra nước ngoài nữa à?”

Cô bạn thân này vừa tốt nghiệp cấp ba là đi ngay, còn ở nước ngoài suốt sáu năm trời. Giữa chừng chỉ có vài lần về nước, mà mỗi lần đều chỉ dừng lại đôi ba hôm, không có lúc nào rảnh rỗi để ngồi xuống ôn chuyện.

Vài tháng trước Doãn Ân Ngữ vừa hoàn thành chương trình cao học, chưa kịp nghỉ ngơi ngày nào đã lại lao vào lịch trình biểu diễn dày đặc.

Lần này cuối cùng cũng chờ được cô trở về.

Doãn Ân Ngữ nghiêng đầu, trả lời: “Nếu không có biểu diễn thì chắc sẽ không ra nước ngoài nữa.”

“Vậy sau này tụi mình lại có thể ở bên nhau thường xuyên rồi.” Giọng Vạn Đường không giấu nổi phấn khích.

Đèn phía trước chuyển sang đỏ, Vạn Đường đạp phanh lại, sau đó chăm chú nhìn người ngồi ở ghế phụ.

Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng lạnh, đuôi mắt hơi cong, đôi mắt sáng trong như chứa cả một hồ nước mùa xuân, vừa trong trẻo vừa quyến rũ.

Nhìn Doãn Ân Ngữ, trong đầu Vạn Đường bỗng hiện lên ba chữ “bạch nguyệt quang”.

Còn không phải là bạch nguyệt quang sao?

Khí chất như lan, tài hoa hơn người, một mỹ nhân như thế này ai mà không yêu cho được?

Vạn Đường đưa tay véo nhẹ má Doãn Ân Ngữ: “Tiếp theo chắc cậu nên nghỉ ngơi một thời gian đi. Nhìn cái mặt nhỏ này xem, chẳng còn tí thịt nào.”

Nghệ sĩ piano trẻ tuổi nhất hiện nay, danh hiệu này đâu phải dễ dàng mà có.

Đằng sau đó là kiên trì và nỗ lực bất kể ngày đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-2.html.]

Vạn Đường đã từng tận mắt thấy Doãn Ân Ngữ vì một nốt nhạc hoàn hảo mà luyện đi luyện lại không biết mệt mỏi.

Từ khi còn nhỏ cho đến hai mươi bốn tuổi, suốt hai mươi năm, sự kiên trì ấy chưa từng thay đổi.

Doãn Ân Ngữ lười biếng nâng mí mắt, hàng mi dài cong khẽ chớp với Vạn Đường: “Thế này không phải rất tốt sao?”

Sau đó lại nói tiếp: “Thứ sáu tuần sau mình có một buổi độc tấu ở nhà hát lớn. Hoàn thành buổi diễn đó xong sẽ nghỉ một thời gian.”

Cô cũng nên cho bản thân một chút thảnh thơi rồi.

Nghe vậy, Vạn Đường lập tức nói: “Mình nhất định sẽ đến ủng hộ cậu.”

Doãn Ân Ngữ mỉm cười dịu dàng: “Được, mình sẽ để dành cho cậu chỗ xem đẹp nhất.”

Trên con đường tắc nghẽn, xe cộ chen chúc không ngừng.

Doãn Ân Ngữ chán chường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật hai bên đường lướt nhanh qua mắt cô.

Bất chợt, một chiếc Pagani đen bóng lao vào tầm mắt, dừng ngay bên cạnh cô.

Thân xe bóng loáng như gương, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng lấp lánh chói mắt.

Tim Doãn Ân Ngữ như khựng lại trong một khoảnh khắc, cơ thể bất giác ngồi thẳng lên, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe ấy thoáng sững người.

Chiếc xe này hình như là của anh.

Chỉ là bên kia cửa kính xe khép chặt, lớp kính tối màu khiến cô không nhìn rõ người bên trong.

Vạn Đường đang trò chuyện với Doãn Ân Ngữ ngồi cạnh, thấy cô không phản ứng thì quay đầu liếc nhìn: “Ân Ân, cậu đang nhìn gì thế?”

Doãn Ân Ngữ hoàn hồn từ mớ suy nghĩ hỗn loạn, thu lại ánh mắt: “Không có gì, vừa nãy cậu nói gì với mình nhỉ?”

Vạn Đường lặp lại lời mình vừa nói: “Mình hỏi cậu có muốn đi ăn chút gì trước không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận