Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó kéo ghế bên phải Doãn Ân Ngữ ngồi xuống.

Hạ Dư Châu không lên tiếng, đưa tay luồn xuống dưới ghế cô khẽ kéo một cái, ghế hai người lập tức sát lại gần nhau.

Làm cho Lộ Tĩnh bên cạnh trông như người ngoài cuộc.

Doãn Ân Ngữ bị hành động bất ngờ này làm giật mình, liếc nhìn anh trách móc: “Anh làm gì vậy?”

“Không sao, em cứ ăn tiếp đi.” Hạ Dư Châu đưa tay xoa nhẹ sau đầu cô, hoàn toàn không có ý định che giấu.

Lộ Tĩnh ngồi bên nhìn thấy cảnh này, ngón tay siết chặt.

Rõ ràng bọn họ đã chia tay nhưng sao vẫn thân mật đến mức đó? Hơn nữa Doãn Ân Ngữ lại không hề tỏ ra khó chịu hay phản cảm.

Điều đó khiến anh ta có cảm giác, dù hai người họ đã không còn là một đôi thì anh ta vẫn không thể chen chân vào. Chỉ có thể đứng nhìn, trở thành kẻ ngoài cuộc đầy lúng túng.

Đột nhiên, Hạ Dư Châu lên tiếng: “Ân Ngữ đói bụng, tôi để cô ấy ăn trước.”

Không cho đối phương cơ hội chen lời, anh nói thêm: “Một mình tôi đợi anh, chắc anh Lộ không có ý kiến gì chứ?”

Lộ Tĩnh nghẹn họng, Hạ Dư Châu đã nói hết cả lời hay lẫn dở, anh ta còn có thể nói gì?

Nếu thực sự chấp nhặt, không phải lại thành người nhỏ nhen hẹp hòi sao?

Anh ta nghiến răng trả lời: “Tất nhiên là không.”

Không lâu sau, mấy món Lộ Tĩnh gọi cũng lần lượt được bưng lên bàn.

Anh ta gắp một con tôm nướng phô mai đặt vào bát của Doãn Ân Ngữ: “Ân Ngữ, cậu thử món này xem. Lần trước mình ăn thấy cũng khá ngon.”

Hạ Dư Châu khẽ cười lạnh, không nói lời nào. Đúng là không biết tự lượng sức, lấy đâu ra cái gan mà gắp đồ ăn cho cô?

“Cô ấy dị ứng hải sản.” Hạ Dư Châu nhanh tay nhấc chiếc bát trước mặt Doãn Ân Ngữ, đổi với bát của mình.

Sắc mặt Lộ Tĩnh lập tức cứng lại: “Xin lỗi, mình không biết.”

“Vậy cậu ăn món này đi.” Anh ta lại gắp cho Doãn Ân Ngữ một miếng thịt kho tàu.

Lần này chưa kịp bỏ vào bát cô, Hạ Dư Châu đã đưa tay ra chắn trước: “Cô ấy không ăn mỡ.”

Chỉ cần dính một chút mỡ thôi cũng không được.

Giọng anh trầm thấp mang theo chút châm chọc: “Anh Lộ đúng là biết chọn món thật, toàn gọi những thứ Ân Ngữ không thích ăn.”

Lộ Tĩnh siết chặt đôi đũa, giọng tức giận: “Anh Hạ, anh cố tình phải không?”

Thật khó mà tin tất cả chỉ là trùng hợp.

Cách nói chuyện gay gắt của Lộ Tĩnh làm Doãn Ân Ngữ khẽ nhíu mày. Cô không thích anh ta chất vấn Hạ Dư Châu như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-26.html.]

Việc anh ta gắp đồ ăn cho cô vốn đã là hành động đường đột. Bọn họ cũng không thân thiết gì cho cam.

Cô mở miệng, đứng về phía Hạ Dư Châu: “Anh ấy nói đúng, mình thực sự bị dị ứng hải sản, cũng không ăn được mỡ.”

“Cậu không cần gắp đồ cho mình đâu, mình tự gắp được.”

Vừa nói, cô vừa kéo bát của mình lại gần phía Hạ Dư Châu.

Hạ Dư Châu khẽ gật đầu, phối hợp nhịp nhàng: “Đúng vậy, cô ấy còn mắc bệnh sạch sẽ nữa.”

Anh đặt bát của Doãn Ân Ngữ sang một bên, tự mình lấy một cái mới cho cô.

Không phải anh chê cô, mà là chê cái bát đã bị người khác gắp vào.

Lộ Tĩnh ngồi trên ghế như có kim châm, cảm giác mất hết khẩu vị: “Được, vậy cậu tự lo đi.”

Suốt bữa trưa, Lộ Tĩnh không nói thêm một lời nào.

Ngược lại, hai người bên cạnh thỉnh thoảng vẫn trò chuyện nhỏ nhẹ. Hầu hết là Hạ Dư Châu chủ động mở lời.

“Thử miếng này xem.” Anh gắp một miếng thịt vịt xào gừng dậy mùi cho cô.

Doãn Ân Ngữ đã định buông đũa: “Em ăn không nổi nữa rồi.”

Vậy mà anh vẫn múc canh, xới cơm cho cô như thể cô đã nhịn đói cả ngày.

“Ăn xong miếng này là anh không bắt em ăn nữa.” Giọng anh mang theo chút dỗ dành.

Lúc này Lộ Tĩnh lên tiếng: “Ân Ngữ, cậu không phải có bệnh sạch sẽ sao?”

Nói thì gọi tên cô, nhưng ai cũng nghe ra câu đó là nhằm vào Hạ Dư Châu.

Hạ Dư Châu khẽ cười, ngạo nghễ đáp: “Với tôi thì không.”

“Anh Hạ đúng là...” Lời mỉa mai của Lộ Tĩnh còn chưa dứt, đã thấy Doãn Ân Ngữ gắp miếng thịt vịt trong bát cắn một miếng.

Cô dùng hành động để chứng minh lời Hạ Dư Châu không sai.

Hạ Dư Châu nhìn thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên. Thật không uổng công anh quan tâm, đến lúc cần thiết cô vẫn biết đứng về phía anh.

Doãn Ân Ngữ không để ý đến sắc mặt u ám của Lộ Tĩnh, ăn nốt miếng thịt rồi đặt đũa xuống, rút một tờ khăn giấy trên bàn chậm rãi lau khóe miệng.

“Em đi vệ sinh một lát.”

Cô chủ động để lại không gian cho hai người đàn ông. Dù gì Hạ Dư Châu cũng đã hứa với cô sẽ không để Lộ Tĩnh tới làm phiền nữa.

Cửa phòng riêng vừa đóng lại, Lộ Tĩnh cũng không giữ bộ mặt nho nhã lịch thiệp nữa. Anh ta kéo ghế lùi ra nửa bước, giọng lạnh đi: “Anh Hạ, nếu tôi nhớ không lầm thì anh và Ân Ngữ đã chia tay rồi.”

“Anh đúng là nhiều chuyện thật, người khác yêu đương thế nào cũng cần anh bận tâm sao?” Hạ Dư Châu vẫn giữ vẻ thờ ơ quen thuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận