Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện này có gì đó mờ ám.

Trình Tử Ngôn hỏi: “Không phải chứ, người ngồi trong phòng này là ai mà cậu để tâm đến vậy? Còn đích thân vào xem lại đồ ăn thừa, còn dặn đưa vào phòng riêng của cậu nữa.”

Đãi ngộ kiểu này, ngay cả hai người bọn họ cũng chưa từng có.

Chỉ khi nào đi cùng Hạ Dư Châu, bọn họ mới được vào dùng phòng riêng.

Hạ Dư Châu không có ý định trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Hỏi nhiều thế làm gì.”

Lư Quân sáng dạ nhắc: “Cần gì hỏi nữa? Dùng não nghĩ chút là ra rồi, người duy nhất khiến cậu đối đãi khác biệt ngoài Ân Ngữ thì còn ai.”

Nghe vậy, Trình Tử Ngôn lập tức vỡ lẽ: “Tôi hiểu rồi, bảo sao cậu chọn chỗ này để mời chúng tôi ăn tối, hóa ra biết trước Ân Ngữ sẽ đến. Cao tay thật, quá cao tay luôn.”

Hạ Dư Châu không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ bất ngờ lên tiếng: “Hai người có phải nên chuẩn bị mời cô ấy một bữa không?”

Trình Tử Ngôn không hề do dự: “Tất nhiên rồi, ngày mai sắp xếp luôn.”

Nếu không vì chuyện bất ngờ ngoài hành lang, tối nay bọn họ đã mời xong rồi.

Hạ Dư Châu ung dung ra lệnh: “Để hôm khác đi, thời gian cụ thể tôi sẽ báo sau.”

Trình Tử Ngôn và Lư Quân: “?”

Chuyện này liên quan gì đến Hạ Dư Châu?

Trình Tử Ngôn không nhịn được bật lại: “Cậu chen vào làm gì? Bọn tôi đâu có mời cậu.”

“Với lại chúng tôi mời Ân Ngữ ăn, cậu đừng có xuất hiện, lỡ cô ấy thấy không thoải mái thì sao?”

“Ngày mai cô ấy bận.” Hạ Dư Châu không buồn giải thích, tiện miệng bịa lý do qua loa rồi lên xe.

Trình Tử Ngôn đứng tại chỗ, ngơ ngác: “Sao cậu ta biết?”

Lư Quân lắc đầu, không ai biết trong đầu Hạ Dư Châu đang tính gì nữa.

Mưa đã tạnh, đêm khuya tĩnh lặng chỉ còn tiếng giọt nước đọng trên cành cây ngoài cửa sổ khẽ rơi xuống mặt đất. Bầu trời cao vợi, trong trẻo và sâu thẳm.

Doãn Ân Ngữ bước ra khỏi phòng tắm, vài lọn tóc ẩm ướt dính vào má, vẻ lười biếng mang theo chút quyến rũ mê người.

Chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu xanh bơ ôm sát lấy thân hình uyển chuyển, làn da lộ ra ngoài trắng mịn, trong suốt như phát sáng.

Trên tủ đầu giường là nến thơm đang âm thầm cháy, chụp nến chậm rãi xoay vòng. Mùi hương trái mọng lan nhẹ trong không khí, hương hoa hồng Bulgaria hòa quyện cùng quả lý chua đen, ngọt ngào mà không ngấy.

Doãn Ân Ngữ tựa người vào đầu giường, vén tà váy để lộ đôi chân thon dài nuột nà, tỉ mỉ thoa sữa dưỡng thể.

Đột nhiên một tiếng thông báo tin nhắn vang lên, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Cô liếc mắt nhìn sang bên, đợi bôi xong sữa dưỡng thể mới cầm điện thoại lên kiểm tra.

Tin nhắn hiển thị trên đầu màn hình.

[Khi nào em trả áo vest cho anh?]

Động tác của Doãn Ân Ngữ khựng lại, ánh mắt dừng trên màn hình mấy giây rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía chiếc áo vest đặt trên ghế sofa.

Cô cứ tưởng anh sẽ không cần lại chiếc áo đó nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-17.html.]

Anh đâu thiếu một chiếc áo, hơn nữa cũng không phải kiểu người bận tâm mấy chuyện vặt vãnh.

Doãn Ân Ngữ nhắn lại: [Ngày mai em sẽ bảo tài xế mang trả anh.]

[Anh gửi địa chỉ cho em.]

Anh đã có bạn gái rồi, mối quan hệ giữa hai người hiện tại không tiện gặp lại nhau.

Đợi trả xong áo cô cũng nên xóa liên lạc, tránh gây phiền phức không cần thiết cho bạn gái anh.

Ở đầu bên kia, Hạ Dư Châu khoác áo choàng tắm đứng trên ban công, hai tay chống lên lan can, bóng dáng cao lớn ẩn trong màn đêm dày đặc.

Đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, ánh lên chút tối tăm.

Là vì anh thật sự để tâm đến chiếc áo vest đó sao?

Anh trực tiếp nhắn lại: [Tự em mang đến cho anh.]

Ngón tay Doãn Ân Ngữ gõ lên viền điện thoại, đợi vài giây mới kiếm cớ trả lời: [Ngày mai em có việc, không rảnh.]

Hạ Dư Châu không chịu từ bỏ: [Vậy thì ngày kia.]

Doãn Ân Ngữ: [Ngày kia em cũng bận.]

Đến đây Hạ Dư Châu sao còn không hiểu cô đang cố ý tránh mặt anh.

Không phải không có thời gian, mà là không dành thời gian cho anh.

Anh bật cười như đang tự giễu.

[Vậy thì đợi khi nào em rảnh rồi mang tới.]

Thấy anh vẫn cứng rắn như thế, Doãn Ân Ngữ biết rõ chiếc áo này nhất định phải đích thân cô mang trả.

[Vậy thì sáng mai đi.]

Cô không muốn kéo dài thêm, chỉ muốn sớm dứt điểm chuyện này.

Hạ Dư Châu: [Được.]

Ngay sau đó anh gửi địa chỉ công ty.

Doãn Ân Ngữ đặt điện thoại xuống, định đứng dậy cầm chiếc áo trên sofa đưa cho người giúp việc mang đi giặt sạch và sấy khô.

Bên kia như đoán được suy nghĩ của cô, điện thoại trên giường bỗng sáng lên, tiếng thông báo vang lên ngay khi cô còn chưa rời khỏi giường.

Hạ Dư Châu: [Không cần giặt.]

Cô không hiểu anh nghĩ gì, nhưng vẫn tôn trọng ý anh.

[Được.]

Có vẻ cuộc trò chuyện nên kết thúc ở đây.

Doãn Ân Ngữ tắt điện thoại định đi ngủ. Bất ngờ, một tin nhắn khác lại bật lên trên màn hình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận