Mùi long tiên hương hòa cùng mùi tuyết tùng lạnh lẽo, đây là lọ nước hoa nam mà cô chọn cho anh, cảm thấy rất hợp với khí chất của anh.
Sức hút riêng biệt, ẩn chứa sự quyến rũ hoang dã khó cưỡng.
Không ngờ anh vẫn còn dùng loại nước hoa này.
Hạ Dư Châu tự nhiên đứng sau lưng cô, một tay đút túi quần, vóc người cao lớn như một bức tường bao phủ cô trong cái bóng của mình.
Doãn Ân Ngữ thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng toát ra từ người anh, khí tức nóng rực rơi xuống đỉnh đầu cô.
Cô vốn không thấp, cao một mét sáu tám, lại còn mang giày cao gót sáu phân nên nhìn càng cao ráo.
Nhưng đứng trước Hạ Dư Châu cao mét chín vẫn có chút nhỏ bé.
Doãn Ân Ngữ toàn thân căng cứng, đầu óc bỗng rơi vào khoảng không trống rỗng.
Cô theo phản xạ quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cô bất ngờ đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của anh.
Anh hình như vẫn luôn nhìn cô.
Hai tay buông thõng bên hông khẽ siết lấy vạt váy, vội vàng dời ánh mắt đi.
Sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ.
Hơn nữa sao anh lại có mặt ở đây? Anh cũng đến xem biểu diễn sao?
Lộ Tĩnh trông thấy Hạ Dư Châu đột ngột xuất hiện thì hơi sững người.
Chẳng phải bọn họ đã chia tay rồi sao?
Hạ Dư Châu không nhìn người đàn ông đối diện lấy một cái, chỉ lơ đãng liếc qua bó hoa trên tay anh ta, buông một câu nhận xét: “Hoa hồng đỏ không tệ.”
Giọng điệu nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại không che giấu nổi khí thế áp đảo từ anh.
Lộ Tĩnh đứng trước mặt anh chỉ cảm thấy mình như bị đè thấp xuống một bậc.
Hạ Dư Châu vẫn ngạo mạn, ngang tàng như trước.
Bỗng nhiên Lộ Tĩnh dấy lên lòng hiếu thắng, cố ý nâng giọng: “Ân Ngữ, đây là hoa mình tặng cậu.”
Câu nói mang theo ý khiêu khích nhắm thẳng vào Hạ Dư Châu.
Hạ Dư Châu quyền thế giàu sang thì sao chứ? Doãn Ân Ngữ đâu còn thích anh nữa.
Hạ Dư Châu cười lạnh, khóe môi cong lên một nét châm chọc, lên tiếng trước khi Doãn Ân Ngữ kịp mở miệng: “Trước khi tặng hoa cho người khác không biết nên tìm hiểu sở thích của đối phương à?”
“Cô ấy không thích hoa hồng.”
Vừa nói, anh vừa nghiêng đầu nhìn sang Doãn Ân Ngữ bên cạnh: “Loại hoa vô tâm thiếu thành ý như này mà em cũng định nhận?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-11.html.]
“Trước đây những bó em từng nhận, bó nào chẳng hơn đứt bó này.”
Doãn Ân Ngữ: “...”
Vốn dĩ cô cũng đâu định nhận, là anh giành mất lời cô.
Nụ cười trên mặt Lộ Tĩnh dần biến mất, vẻ mặt cứng đờ, cánh tay đưa ra lơ lửng giữa không trung tiến không được mà lùi cũng chẳng xong: “Ân Ngữ, mình...”
Doãn Ân Ngữ cắt ngang lời anh ta: “Không sao, hoa rất đẹp, nhưng không nên dành cho mình. Cậu nên tặng nó cho người phù hợp hơn.”
Việc Lộ Tĩnh có hiểu sở thích của cô hay không đối với cô hoàn toàn không quan trọng, anh ta chỉ là một người bạn học bình thường mà thôi.
Hạ Dư Châu có vẻ vẫn cảm thấy chưa đủ ngượng ngùng, lại chen vào một câu: “Hay tặng tôi đi? Tôi cũng khá thích đấy.”
Trình Tử Ngôn và Lư Quân đang tựa vào tường xem trò vui, nghe xong chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Phải không biết xấu hổ đến mức nào mới có thể thản nhiên nói ra câu đó chứ?
Lộ Tĩnh làm như không nghe thấy lời Hạ Dư Châu, chỉ quay sang nói với Doãn Ân Ngữ: “Ân Ngữ, mình đi trước nhé, hôm khác mời cậu ăn cơm.”
Nói xong, anh ta ôm bó hoa trong tay quay người rời đi.
Hạ Dư Châu cười châm chọc, dường như cảm thấy đây là chuyện rất nực cười.
Có anh ở đây, bữa cơm đó đừng mong thành hiện thực.
Lộ Tĩnh vừa đi, không khí lập tức trở nên kỳ quặc lạ thường.
Trình Tử Ngôn và Lư Quân không nói câu nào đã nhanh chóng rút lui, trợ lý của Doãn Ân Ngữ cũng tinh ý đẩy cửa bước vào phòng nghỉ.
Hành lang dài chỉ còn lại hai người họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở của nhau.
Doãn Ân Ngữ theo phản xạ lùi lại hai bước, lưng áp sát vào bức tường lạnh toát, cứng rắn.
Hành động ấy không qua được mắt Hạ Dư Châu, anh khẽ cười tự giễu.
Chỉ cần đứng gần anh một chút, cô cũng đã cảm thấy khó chịu sao?
Chiếc cổ trắng ngần như tuyết của cô lộ ra ngoài, dưới ánh đèn dịu nhẹ của hành lang càng trắng đến chói mắt.
Lưng cô mảnh khảnh.
Cô vốn rất sợ lạnh.
Hạ Dư Châu thở dài, cởi áo vest trên người khoác lên vai cô.
Dù đã hai năm trôi qua, động tác này vẫn tự nhiên và thuần thục như trong trí nhớ.
Trên áo còn vương lại hơi ấm của anh quanh quẩn trên người cô, hương vị thân quen lập tức ập đến.
Là một cảm giác an toàn đã rất lâu rồi mới quay trở lại.