Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật nực cười, bây giờ muốn gặp cô, muốn cùng cô ăn một bữa lại phải nghĩ đủ lý do vòng vo.

Dáng vẻ lúc này của anh Doãn Ân Ngữ quá quen thuộc. Dễ giận, nhưng cũng dễ dỗ.

Cô hơi nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng: “Anh có nói là muốn ăn với em đâu.”

Anh không có bạn gái, mà cô cũng không cố tình né tránh. Tuy đã là người yêu cũ, nhưng cô không thấy cần phải căng thẳng đến mức tránh mặt nhau.

Mọi thứ cứ để tự nhiên là được. Lúc trở về nước, cô đã sớm đoán sẽ có ngày chạm mặt anh.

Quả nhiên, chỉ một câu nhẹ nhàng của cô đã khiến tâm trạng bực bội của Hạ Dư Châu nguôi ngoai ngay tức khắc.

“Là anh thất lễ.”

Anh giơ tay phải về phía cô, lòng bàn tay ngửa ra làm động tác mời: “Vậy anh có vinh hạnh được mời nghệ sĩ piano một bữa không?”

Doãn Ân Ngữ: “Em có thể từ chối không?”

“Không thể.” Giọng Hạ Dư Châu dứt khoát, không cho phản bác.

Rời khỏi văn phòng, hai người cùng đi thang máy xuống bãi đỗ xe.

Khi đến bên chiếc Pagani hàng hiếm, Hạ Dư Châu dừng lại trước cửa ghế ph giúp cô mở cửa, một tay chống lên mép trên.

Hành động ấy rơi vào mắt Doãn Ân Ngữ không có gì lạ lẫm. Mỗi lần cô ngồi xe anh, gần như đều là anh mở cửa.

Doãn Ân Ngữ khom người, bình thản ngồi vào, môi mấp máy theo thói quen định nói cảm ơn.

Nhưng lần này Hạ Dư Châu đã đoán trước được cô định nói gì. Không đợi cô mở miệng, anh đã chặn lại: “Đừng nói gì cả.”

Doãn Ân Ngữ khẽ chớp mi, không lẽ lại chọc giận anh rồi?

Hạ Dư Châu đóng cửa xe, vòng qua đầu xe đến ghế lái.

Doãn Ân Ngữ đã cài dây an toàn, ánh mắt lướt qua nội thất trong xe, dường như không có gì thay đổi.

Ngay cả vị trí ghế ngồi cũng y nguyên, vẫn là độ nghiêng và khoảng cách khiến cô thấy thoải mái và quen thuộc nhất.

Anh vẫn chưa điều chỉnh sao?

Hay là đã lường trước việc cô sẽ ngồi lên xe hôm nay nên đã chỉnh sẵn?

Trên bảng điều khiển là lọ thơm xe giống trước đây, vỏ kim loại đen nhám tỏa ra mùi biển mát lạnh, xen lẫn hương gỗ của cây xô thơm.

Cô mấp máy môi định hỏi anh, nhưng cuối cùng lại thôi.

Hạ Dư Châu đang lái xe, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn về phía cô. Hành động nhỏ ấy tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt anh.

“Muốn hỏi gì à?”

Doãn Ân Ngữ nghiêng đầu nhìn anh, đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng, toát ra khí chất của một người đàn ông chín chắn.

Cô hỏi nhỏ: “Giờ em được nói rồi sao?”

Khóe môi Hạ Dư Châu cong lên, bật cười: “Doãn Ân Ngữ, em bị sao vậy? Anh nói gì cũng nghe theo thật à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-23.html.]

Ngoan thế này khiến anh chỉ muốn kéo cô vào lòng để cưng nựng cho thỏa thích.

Doãn Ân Ngữ đáp: “Phải là em hỏi anh mới đúng, sao cứ lúc nắng lúc mưa thế?”

Hạ Dư Châu liếc cô một cái: “Tại em làm anh đau lòng.”

“...”

Doãn Ân Ngữ bỗng nghẹn lời, không biết nên phản bác thế nào.

Hạ Dư Châu cũng không để không khí chùng xuống, kéo về câu hỏi ban đầu: “Vừa rồi em định hỏi gì?”

Doãn Ân Ngữ không còn do dự, nói thẳng: “Hôm em về nước, anh có ở sân bay không?”

Cảm giác của cô chắc không sai, ánh mắt ngoài sân bay hôm đó rất có thể là anh.

Hơn nữa trên đường từ sân bay về, cô còn bắt gặp chiếc xe của anh.

Đuôi mắt Hạ Dư Châu hơi nhướng lên, thì ra cô đã nhìn thấy anh.

Nếu biết câu hỏi là chuyện này thì anh đã không vòng vo hỏi lại nhiều lần.

Nhưng miệng vẫn chối liên tục: “Em về ngày nào anh đâu có biết. Anh cũng không rảnh đến mức đi dò chuyện riêng của người khác.”

Ánh mắt Doãn Ân Ngữ nhìn anh đầy nghi ngờ.

Hạ Dư Châu nhận lấy cái nhìn đó, nhưng không giải thích gì thêm đã đổi chủ đề: “Muốn ăn gì?”

Doãn Ân Ngữ tựa vào ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Gì cũng được.”

Hạ Dư Châu một tay đặt trên vô lăng: “Em là người kén ăn nhất đấy, còn bày đặt gì cũng được.”

Doãn Ân Ngữ bĩu môi: “Vậy thì em không ăn nữa.”

Dù sao cô cũng không thấy đói lắm.

Hạ Dư Châu nhấn nhẹ chân ga: “Đã lên xe anh thì dù không đói cũng phải ăn. Để anh chọn chỗ.”

Chưa đầy mười lăm phút ngồi xe, chiếc xe dừng lại.

Doãn Ân Ngữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra đây chính là nhà hàng Đàn Trì Cư mà tối qua cô dùng bữa.

Tuy nhiên cô cũng không nghĩ nhiều, anh đưa cô đến đây cũng không có gì lạ. Trước đây mỗi lần họ về nước trong kỳ nghỉ đều sẽ ghé qua chỗ này.

Khi cô còn đang mải suy nghĩ, Hạ Dư Châu đã xuống xe, vòng qua mở cửa cho cô.

Hai người còn chưa bước vào nhà hàng, quản lý đã đích thân ra đón, cúi đầu chào hỏi cung kính: “Giám đốc Hạ.”

Sau đó ông ta quay sang nhìn Doãn Ân Ngữ: “Cô Doãn.”

Hạ Dư Châu đưa chìa khóa xe cho ông ta, chỉ liếc mắt một cái.

Quản lý lập tức hiểu ý, không nói thêm câu nào, xoay người đi đỗ xe giúp anh.

Lúc đang đi lên lầu, Doãn Ân Ngữ tiện miệng hỏi: “Anh quen quản lý ở đây à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận