Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh vẫn luôn như vậy, đã làm là phải làm tốt nhất, phải nắm giữ toàn quyền phát ngôn, trở thành người dẫn đầu đỉnh cao, thoát ly mọi ràng buộc và giới hạn thế tục.

Chỉ có người khác mới phải đoán ý anh.

Doãn Ân Ngữ hạ cửa kính xuống một nửa, hơi ngẩng đầu lên.

Trên bức tường kính cao vút bên ngoài, nổi bật mấy chữ cái trắng đầy khí thế - Lumen.

Doãn Ân Ngữ biết anh đã tự mở công ty riêng, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết tên công ty đó là gì.

Từ sau khi chia tay, cô đã cố tình né tránh mọi tin tức liên quan đến anh. Như thể chỉ cần không dõi theo cuộc sống của anh nữa thì cô mới có thể dần buông bỏ.

Bên trong tòa cao ốc, thang máy chuyên dụng dành riêng cho giám đốc dừng lại ở tầng trệt. Đại sảnh rộng rãi sáng sủa, Hạ Dư Châu từ bên trong bước ra.

Bên cạnh anh là trợ lý đi cùng.

Nhân viên lễ tân thấy Hạ Dư Châu xuất hiện thì lập tức đứng dậy, hai tay đan lại đặt trước người, kính cẩn chào: “Giám đốc Hạ.”

Thái độ thì cung kính, nhưng trong lòng không khỏi tò mò sao giám đốc Hạ lại đột ngột đến đây?

Lẽ nào bộ phận họ xảy ra vấn đề gì trong công việc?

Nhưng họ chỉ là nhóm lễ tân nho nhỏ, chắc không đến mức phải phiền giám đốc đích thân xuống như vậy.

Bề ngoài vài người vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thấp thỏm không yên.

Mãi đến khi Trâu Chấn lên tiếng, họ mới thở phào nhẹ nhõm: “Các cô cứ tiếp tục làm việc, tôi và giám đốc Hạ chỉ xuống đón một người thôi.”

Mọi người ngầm thở phào: “Vâng ạ.”

Nhưng đồng thời sự tò mò trong bọn họ cũng bị kích thích, rốt cuộc người kia là ai mà khiến giám đốc Hạ đích thân xuống tận nơi đón tiếp?

Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra. Những lần có nhân vật quan trọng đến cũng chỉ cần trợ lý Trâu xuống tiếp đãi là đủ.

Ngay cả lần trước khi chủ tịch Hạ đến tham quan cũng không thấy giám đốc Hạ lộ mặt.

Một nhân viên lễ tân đưa mắt nhìn Trâu Chấn như muốn hỏi gì đó, nhưng anh ta chỉ khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ.

Lúc này ở bên ngoài, bên trong chiếc xe đang đậu, Doãn Ân Ngữ cầm chiếc túi giấy đặt cạnh lên, bên trong là áo khoác đã được gấp gọn gàng.

Cửa xe tự động mở ra, bóng dáng cô nhẹ nhàng bước xuống.

Ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Hạ Dư Châu.

Thấy anh đi về phía mình, Doãn Ân Ngữ hơi khựng lại.

Anh xuống đón cô sao?

Hạ Dư Châu nhìn thấy cô bước ra khỏi xe, bất giác sải chân nhanh hơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô lấy một khắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-19.html.]

Chiếc váy dài chất lụa satin màu kem sữa ánh ngọc phối cùng áo khoác lụa tơ tằm đồng màu, nhẹ nhàng uyển chuyển, mỏng như cánh ve, thấp thoáng phác họa đường nét kiều diễm của cô.

Ánh mắt anh khẽ khựng lại.

Không giống ánh đèn êm dịu trong hành lang tối qua, cũng không giống hình bóng mơ hồ nhìn từ xa...

Lúc này trong ánh sáng ban ngày rực rỡ và đầy đủ, anh càng nhìn rõ cô hơn bao giờ hết.

Giống hệt như lần đầu gặp mặt, khi anh nhìn thấy cô trên sân khấu...

Chỉ một ánh nhìn mà lòng đã rung động. Khoảnh khắc ấy khắc sâu mãi trong tim.

Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì mỗi lần đối diện với cô, anh vẫn không thể ngăn mình rung động thêm một lần nữa.

Hạ Dư Châu thầm mắng bản thân không có chí khí gì.

Người ta đã bỏ rơi anh rồi, vậy mà anh vẫn chưa thể buông được.

Khi cả hai còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, không hay biết đã tiến lại gần nhau, chỉ còn một khoảng cách vừa phải rồi đồng thời cùng dừng bước.

Hạ Dư Châu lần này không vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn không chút che giấu.

Doãn Ân Ngữ cảm thấy hơi mất tự nhiên nên quay mặt đi. Ánh mắt anh như có thể nhìn thấu lòng người.

“Áo của anh.” Cô đưa túi đồ trong tay lên trước.

Nghe thấy giọng cô, Hạ Dư Châu khẽ nhíu mày: “Em bị cảm à?”

Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, tay trái anh đón lấy túi, còn tay phải đã theo phản xạ đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.

May mà không bị sốt.

Sự quan tâm vẫn luôn bị anh kiềm nén trước mặt cô, giờ phút này vô thức thoát ra ngoài.

Lòng bàn tay anh nóng rực áp lên trán, Doãn Ân Ngữ khẽ mím môi, lùi về sau một bước nhỏ: “Không bị cảm.”

“Chắc chứ?”

Hạ Dư Châu lúc này cũng không còn tâm trí để để ý hành động giữ khoảng cách của cô, thu tay lại: “Giọng em không giống bình thường.”

Giọng nói vốn mềm mại của cô giờ khàn khàn, mang theo chút khô ráp.

Doãn Ân Ngữ rũ mi, anh vẫn nhạy bén như xưa, dễ dàng nhận ra những thay đổi nhỏ nhất ở cô.

Thực ra giọng cô hôm nay không khác mấy so với thường ngày, ngay cả dì Dư ở nhà cũng không nhận ra điều gì bất thường.

“Em không sao thật mà.”

Doãn Ân Ngữ nói rồi định rời đi: “Áo em đã mang tới rồi, em đi trước đây, không làm phiền anh làm việc.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận