Thái Tử Gia Kiêu Ngạo Chỉ Cúi Đầu Với Mình Em

Chương 1

[Nữ nghệ sĩ piano nổi tiếng quốc tế Doãn Ân Ngữ (Yvonne), sau khi kết thúc chuyến lưu diễn châu Âu đã chính thức tuyên bố sẽ chuyển hướng phát triển sự nghiệp trong nước…]

Hai giờ chiều, một chuyến bay từ London đến Hộ Thành hạ cánh an toàn tại nhà ga T1 ở sân bay quốc tế.

Một người phụ nữ trẻ với dáng vẻ yêu kiều bước ra cửa.

Cô mặc một bộ váy ren màu kem ôm trọn vòng eo thon thả, ống tay loe nhẹ buông rủ, mái tóc dài xoăn màu trà đen bồng bềnh xõa sau lưng.

Trên chiếc cổ mảnh mai trắng mịn như sứ là một dải dây choker hoa trà cùng tông màu.

Khí chất thanh cao và tao nhã như tiên nữ không vướng bụi trần bước ra từ tranh vẽ.

Doãn Ân Ngữ bước ra ngoài sân bay, cơn gió không nóng không lạnh lướt nhẹ qua tóc và vạt váy cô.

Bạn thân Vạn Đường đứng đợi sẵn, vừa thấy bóng Doãn Ân Ngữ đã mở cửa xe bước xuống, chạy nhanh tới hào hứng ôm chầm lấy cô.

“Chào mừng nghệ sĩ piano của chúng ta về nước!”

Khóe môi Doãn Ân Ngữ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu đợi lâu chưa?”

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại như tơ, dịu mát như tiết trời tháng năm ấm áp.

“Đợi cậu bao lâu cũng không thấy lâu.” Vạn Đường mở miệng là toàn câu sến súa.

Cô ấy vươn tay định cầm chiếc túi hàng hiệu bản giới hạn trên tay Doãn Ân Ngữ, giọng điệu cố tình khoa trương: “Đưa đây nào, đôi tay quý giá thế này sao có thể xách túi được chứ.”

Nghe vậy, tâm trí Doãn Ân Ngữ bất chợt bị kéo về một đoạn ký ức xa xăm.

Ngày trước cũng từng có người nói với cô câu đó, không nỡ để cô làm việc nặng.

Mỗi lần ra ngoài, túi của cô luôn được người ấy xách giúp.

Một nỗi chua xót thoáng lướt qua lòng cô, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên, giọng đều đều, hoàn toàn không để lộ điều gì khác lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-1.html.]

“Làm gì mà khoa trương thế.”

Chiếc túi này của cô chỉ đựng vài món cần thiết cho chuyến bay dài, cũng không nặng gì mấy.

Những đồ khác thì mấy hôm trước trợ lý của cô đã sắp xếp chuyển phát nhanh về nước rồi.

Vạn Đường mặc kệ, khoác túi lên vai mình: “Kệ đi, mình cứ thích xách hộ cậu. Trước kia mình đã nói là muốn xin làm trợ lý cho cậu, thế mà cậu lại không chịu.”

Doãn Ân Ngữ nhếch môi, nửa đùa nửa thật: “Tiểu thư danh giá như cậu mà đi làm trợ lý cho mình, mình không trả nổi đâu.”

Vạn Đường không bận tâm, phẩy tay: “Mình không cần lương, chỉ cần ban đêm cậu chia cho mình nửa cái giường là được, cho mình ôm cậu ngủ.”

Cô ấy ghé sát đầu vào người Doãn Ân Ngữ ngửi nhẹ. Mùi sữa dịu nhẹ xen lẫn hương hoa trắng thoang thoảng, ngòn ngọt và quyến rũ.

Vạn Đường nheo mắt, giọng trêu chọc: “Thơm quá.”

Gái đẹp mềm mại thơm ngát thế này, ai mà kìm được chứ?

Doãn Ân Ngữ vén lọn tóc bên tai: “Cậu thích thì để hôm nào mình tặng cậu một chai nước hoa giống vậy.”

“Quá được luôn.” Vạn Đường cũng không khách sáo.

Hai người cùng đi đến khu đỗ xe phía trước, chiếc xe mà Vạn Đường lái đến sân bay đón cô là một chiếc Ferrari màu đỏ hồng.

Vạn Đường bấm khóa xe và ngồi vào ghế lái, kéo dây an toàn bên cạnh thắt lại.

Khi chuẩn bị khởi động xe, cô ấy phát hiện Doãn Ân Ngữ vẫn còn đứng bên ngoài nên khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì à?”

Doãn Ân Ngữ đảo mắt nhìn quanh, người qua kẻ lại đều là những hành khách xa lạ vội vã.

Cô lắc đầu, mở cửa xe bước lên: “Không có gì.”

Cô có cảm giác có một ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận