Hạ Dư Châu cười khẽ: “Anh có nói là em đang làm phiền anh à?”
Gọi cô đến đưa áo vốn dĩ không phải vì cái áo.
“Đã đến tận cửa công ty rồi, không lên ngồi một lát sao?”
Doãn Ân Ngữ mấp máy môi định từ chối, nhưng người đàn ông trước mặt đã nói tiếp.
“Cho anh chút thể diện được không?”
Giọng anh dịu đi, xen lẫn chút cưng chiều không giấu được.
Trước mặt cô, anh không còn vẻ cao ngạo của người đứng trên, khí chất áp lực từng có cũng tan biến như chưa từng tồn tại.
Tim Doãn Ân Ngữ run rẩy. Anh biết rõ cô không chịu nổi chính là dáng vẻ này của anh.
“Em lên làm gì? Như vậy có tiện không?”
Hạ Dư Châu ngơ ngác nhìn cô, hỏi lại: “Sao lại không tiện?”
Văn phòng anh lẽ nào lại có gì không thể để người ta thấy?
Doãn Ân Ngữ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn ở tay trái anh. Suy nghĩ trong lòng cô ngay giây phút ấy đã hiện rõ qua ánh nhìn.
Hạ Dư Châu nhận ra ánh mắt cô, nâng tay trái lên, ngón cái khẽ vuốt qua chiếc nhẫn lạnh buốt trên ngón áp út: “Đeo nhẫn thì nghĩ là anh có bạn gái rồi sao?”
Doãn Ân Ngữ không trả lời, trong mắt Hạ Dư Châu đó là sự mặc định.
Anh mỉm cười: “Em cho rằng anh là loại người đã có bạn gái mà còn dây dưa không rõ với người khác à?”
Với anh đó là kiểu hành vi thiếu tôn trọng và không có ranh giới, chỉ khiến anh thấy khinh thường.
Chung thủy và rõ ràng là nguyên tắc cơ bản, là ranh giới cuối cùng anh không bao giờ vượt qua.
Bị cô hiểu lầm là đã có bạn gái, anh không những không thấy vui mà ngược lại trong lòng dấy lên một nỗi buồn âm ỉ.
Trong mắt cô, anh là kiểu người không biết giữ chừng mực như vậy sao?
Hay là cô thật sự nghĩ anh có thể dễ dàng buông bỏ những gì từng có giữa họ?
Đúng rồi, anh quên mất Doãn Ân Ngữ đã sớm buông tay rồi.
Nếu không phải anh cố tình xuất hiện trước mặt cô, có lẽ họ đã không còn gặp lại.
Đôi khi anh thấy cô thật nhẫn tâm. Rõ ràng từng chiếm trọn tâm trí anh, lại có thể rút lui một cách dứt khoát như thế.
Nói là không giận thì là giả, vì tình cảm năm đó hoàn toàn là thật.
Nhưng đối diện với cô, anh lại không thể nổi giận.
Anh vốn không phải người dễ nhẫn nhịn, nhưng với cô, anh lại không thể nào tức giận nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-20.html.]
Hai năm sau khi chia tay vẫn vậy.
“Không có.” Giọng Doãn Ân Ngữ dịu dàng, trả lời không chút do dự.
Cô từng nghĩ anh có thể đã có người khác, nhưng chưa từng nghi ngờanh là kiểu người không rõ ràng.
Anh rất tốt, nếu không năm đó cô đã không chọn ở bên anh.
Cho dù thời gian có quay ngược, cô vẫn sẽ không chút do dự mà chọn anh một lần nữa.
Chỉ hai chữ nhẹ tênh ấy đã xua tan hết mọi bực bội trong lòng Hạ Dư Châu.
Cô thật sự có năng lực đó.
“Lên thôi.” Hạ Dư Châu nói với cô, rồi quay sang dặn người tài xế phía sau: “Chú cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Không cần đâu...” Doãn Ân Ngữ muốn từ chối, nhưng Hạ Dư Châu đã cắt đứt đường lui của cô.
“Trình Tử Ngôn và Lư Quân muốn mời em ăn tối.”
Chỉ một câu ấy thôi, dù Doãn Ân Ngữ có muốn từ chối cũng không còn cách nào từ chối được nữa.
Khi bọn họ còn quen nhau, Trình Tử Ngôn và Lư Quân cũng đối xử rất tốt với cô, có thể xem như bạn bè.
Hạ Dư Châu đưa được Doãn Ân Ngữ vào công ty mình như ý muốn, trợ lý đi phía sau sững sờ hóa đá.
Cảnh tượng vừa rồi làm anh ta khó tin nổi.
Người mà giám đốc Hạ đích thân xuống đón lại là nữ nghệ sĩ piano nổi tiếng Doãn Ân Ngữ.
Hơn nữa, đây thực sự là giám đốc Hạ ngạo nghễ cao cao tại thượng mà anh ta quen sao? Từ bao giờ anh lại trở nên dịu dàng kiên nhẫn đến thế, còn phải năn nỉ người khác nể mặt?
Sự ưu ái và cưng chiều bộc lộ ra một cách vô cùng tự nhiên, không thể nào che giấu được.
Trâu Chấn cũng nhìn ra rồi, giữa hai người này tồn tại một mối quan hệ vô cùng vi diệu.
Trước đây từng nghe thiếu gia Trình và thiếu gia Lư nhắc qua, giám đốc Hạ từng có một mối tình đầu mãi không thể quên. Chỉ là người ấy lại chia tay anh.
Ban đầu Trâu Chấn còn không hiểu, rốt cuộc là cô gái nào lại dám buông tay một người vừa đẹp trai vừa giàu có như giám đốc Hạ.
Nhưng giờ, nếu đối phương là Doãn Ân Ngữ thì anh ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Doãn Ân Ngữ, cái tên mang hào quang bẩm sinh.
Gia thế ngang hàng với giám đốc Hạ, lại còn là nữ thần piano trong lòng biết bao người.
Danh tiếng của cô lớn đến mức ngay cả người không hiểu gì về âm nhạc cổ điển, cũng chưa từng nghe một buổi hòa nhạc nào như Trâu Chấn vẫn biết đến tên tuổi và thành tựu của cô.
Trâu Chấn nhìn hai người phía trước đang sóng vai bước đi, nhịp chân khớp nhau hoàn hảo.
Không có hành động thân mật nào, khoảng cách vẫn giữ ở mức xã giao bình thường, nhưng…
Cái cảm giác giữa họ thật sự quá đặc biệt.