Một cặp trai xinh gái đẹp đúng nghĩa, một người cao lớn, vai rộng eo thon, khí chất nam tính ngút trời; một người mềm mại thanh thoát, da trắng eo nhỏ, đẹp đến mức vô thực.
Một cứng một mềm, hai khí chất trái ngược vậy mà hòa hợp đến lạ thường, cứ như trời sinh một cặp.
Hình ảnh kim đồng ngọc nữ dường như đã có hình hài cụ thể trên người họ.
Khi hai người đi ngang sảnh tầng một, lập tức thu hút ánh nhìn của các nhân viên lễ tân. Họ muốn nhìn nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ dám lén lút liếc trộm.
Đợi đến khi Hạ Dư Châu đưa Doãn Ân Ngữ vào thang máy, cả đám người mới dám thở phào rồi rôm rả bàn tán.
“Cô gái vừa rồi chính là người mà giám đốc Hạ đích thân xuống đón sao? Đẹp quá trời!”
“Nói thừa, cô thấy bên cạnh giám đốc Hạ có ai khác bao giờ chưa?”
“Nhưng mà đúng là đẹp thật, dáng người với gương mặt đều cực phẩm luôn.”
“Khí chất đó nhìn là biết tiểu thư nhà quyền quý rồi.”
Sự sang trọng trên người Doãn Ân Ngữ là thứ toát ra từ bên trong, không thể giấu, càng không thể giả vờ được.
“Công nhận, quần áo trên người cô ấy nhìn cũng không rẻ, mà không hiểu sao tôi thấy hơi quen mắt, cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi.”
Nếu là một ngôi sao trong giới giải trí, với nhan sắc thế kia cô ấy tuyệt đối không thể nào quên tên được.
“Vậy mau nghĩ xem cô ấy là ai đi, tôi cũng muốn biết cô ấy với giám đốc Hạ có quan hệ gì?”
“Quan hệ cụ thể thì chưa rõ, nhưng chắc chắn không bình thường.”
Từ lúc vào công ty tới giờ, cô ấy chưa từng thấy giám đốc Hạ thân thiết với cô gái nào như thế.
Ngay cả khách hàng đến làm việc cũng phải đặt lịch trước.
Hạ Dư Châu không hề biết hành động đích thân xuống đón Doãn Ân Ngữ của anh đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ trong công ty.
Nhưng cho dù có biết thì anh cũng không buồn giấu giếm, vẫn sẽ đích thân xuống đón cô như thường.
Tầng cao nhất.
Bên trong phòng giám đốc, Doãn Ân Ngữ ngồi ngay ngắn trên sofa, ánh mắt lướt qua một vòng xung quanh.
Thiết kế kính trong suốt bao phủ toàn bộ khiến căn phòng rộng rãi này trở nên sáng sủa, thoáng đãng lạ thường, có thể thu trọn toàn cảnh bên ngoài vào tầm mắt.
Ngoài những vật dụng cần thiết thì không có thêm món trang trí dư thừa nào, khiến không gian càng được mở rộng.
Tuy trông có vẻ tối giản, nhưng mỗi món đồ ở đây đều thuộc hàng đắt đỏ.
Hạ Dư Châu tiện tay đặt chiếc túi đang cầm lên bàn, vòng qua chiếc ghế sofa đơn gần anh nhất rồi ngồi xuống cạnh Doãn Ân Ngữ. Vai anh khẽ lướt qua vạt áo cô như vô tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-21.html.]
Nhiệt độ nóng rực trên người anh âm thầm lan ra, chiếm trọn bầu không khí xung quanh.
Doãn Ân Ngữ bỗng thấy khó thở, không khí dường như loãng đi, cô khẽ nghiêng người sang trái, nói nhỏ: “Bên cạnh còn chỗ kìa, anh ngồi đó không được à?”
Hạ Dư Châu sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời cô, rõ ràng là không muốn anh ngồi quá gần.
Anh thả lỏng người tựa vào sofa, giọng lười nhác: “Văn phòng của anh, chẳng lẽ anh muốn ngồi đâu cũng phải xin phép?”
“Vậy em đổi chỗ.”
Vừa định đứng lên, cổ tay phải của cô bỗng bị ai đó nắm chặt, một lực kéo mạnh khiến cô ngã nhào vào vòng tay ấm áp và quen thuộc kia, bị hơi thở anh bao phủ kín mít.
Má áp sát vào lồng n.g.ự.c nóng rẫy của anh, đầu mũi ngập tràn mùi hương quen thuộc, một mùi hương mang theo thoang thoảng hương cam bergamot.
Không giống với mùi nước hoa hôm qua, nhưng đều là mùi cô yêu thích.
Tay còn lại của Hạ Dư Châu tự nhiên ôm lấy eo cô.
Mùi xạ hương nhẹ nhàng và thanh mát từ cô khiến anh không kìm được cúi đầu hít sâu.
Mềm mại và thơm dịu, cảm giác thân mật này đã lâu lắm rồi anh mới được chạm lại.
Qua lớp áo mỏng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng đo vòng eo cô.
Anh đã đoán đúng, cô là đồ nói dối, rõ ràng không ăn uống đàng hoàng, eo còn nhỏ hơn trước kia.
Doãn Ân Ngữ khẽ giãy ra khỏi người anh, nhưng vòng tay rắn chắc vẫn ôm chặt lấy eo cô.
“Buông em ra.”
Thấy cô lên tiếng, Hạ Dư Châu mới chậm rãi nới lỏng tay, trong mắt vẫn còn vương vẻ lưu luyến.
“Không biết là ai ngày trước cứ thích rúc vào người anh, ngủ cũng đòi anh ôm mới chịu.”
“Hạ Dư Châu!” Doãn Ân Ngữ ngồi thẳng dậy, nghiêng mặt nhìn anh.
Hạ Dư Châu thích nhìn cô sống động như vậy, dù là giận hay cằn nhằn cũng được, miễn là không xa cách và khách sáo như thể giữa họ tồn tại một khoảng cách không thể chạm tới là được.
Anh hơi nhướng mày: “Hóa ra vẫn còn nhớ tên người bạn trai cũ này à?”
Lâu lắm rồi anh mới lại nghe thấy tên mình từ miệng cô.
Doãn Ân Ngữ đưa tay vén tóc: “Em đâu có mất trí nhớ.”
Ngay cả cô cũng không nhận ra, dưới sự khiêu khích cố ý của Hạ Dư Châu, bức tường phòng bị mà cô dựng lên trước mặt anh đã bắt đầu lung lay.