Nhất Mộng Như Sơ
Chương 9
Người vợ của đệ đệ là một người khéo léo, nhưng khéo đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Nàng không ngừng dò hỏi ta mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, chiếc váy ta mặc trị giá bao nhiêu bạc.
Ta không muốn nói nhiều với nàng, chỉ cố nhẫn nhịn.
Trong miệng nàng, ta trở thành một "di nương".
Cha ta làm "lão gia" được hai năm, nhưng chưa từng hỏi một câu xem nữ nhi của mình sống thế nào.
Ông chỉ dặn dò:
"Làm hài lòng bà chủ, phục vụ tốt lão gia. Nếu kiếm được bạc thì nhớ gửi nhiều một chút về nhà. Ta còn phải để dành tiền cưới vợ cho cháu trai."
Muội muội gặp ta, chỉ biết khóc lóc kể khổ, bảo rằng cha ta sẵn sàng bỏ tiền để cưới vợ cho ba người thúc thúc, nhưng lại tiếc rẻ không cho nàng nổi mười lượng bạc.
Như thể mười lượng bạc là hòn đá ven đường, dễ dàng tìm thấy.
Bạc là thứ tốt, nhưng cũng không phải lúc nào cũng tốt.
Nó quá sáng, dễ dàng chiếu rọi những góc khuất trong lòng người, khiến người ta thấy rõ những toan tính, uẩn khúc.
Mẹ ta đã qua đời từ mấy năm trước, nhưng không ai nói với ta một lời.
Trong tủ còn đôi giày bà làm cho ta, có một đôi màu đỏ, bà nói rằng làm để chờ ngày ta xuất giá, còn định may cho ta một bộ hồng y đỏ thẫm.
Người yêu thương ta nhất lại ra đi sớm như vậy.
Không ai nói rõ bà ra đi thế nào, là không muốn nói, hay không dám nói, giờ đây cũng không còn quan trọng nữa.
Người đã mất, có nói rõ thì cũng còn ý nghĩa gì đâu?
Ta chỉ ở lại ba ngày, để lại mười lượng bạc.
Nhìn ánh mắt đầy thất vọng của họ, ta quay lưng đi, không ngoảnh đầu lại.
Ta đã không còn nhà, cũng không còn điều gì níu kéo.
Chỉ khi quỳ trước mộ mẹ, ta mới dám khóc.
Ta biết, chỉ có mẹ mới hiểu những khó khăn, gian khổ mà ta đã trải qua.
8
Ta trở về Biện Kinh vào đầu tháng Tám.
Hoa cúc ở Biện Kinh nở rộ, rực rỡ và lộng lẫy.
Mở cửa ra đã có cơm canh nóng hổi, có người đợi ta trở về, ngay cả chăn gối cũng mang mùi thơm của ánh mặt trời.
Nhìn xem, ta đến thế gian này, quả thật không phải là uổng phí.
"Mẹ ơi, mẹ thấy không? Có người thương con, con sống rất tốt. Nếu mẹ thực sự có thể biết được, thì hãy an lòng mà đi. Kiếp sau hãy làm một cánh chim bay lượn hay một chú cá bơi lội, được không? Chỉ cần mẹ muốn, muốn bay xa đến đâu, bơi rộng bao nhiêu cũng được. Nếu nhất định phải làm người, và nếu con có thể gả cho một người tốt, thì mẹ hãy làm con của con nhé! Con sẽ đem tất cả những gì mẹ muốn dâng đến trước mặt mẹ. Yêu mẹ, thương mẹ, để mẹ trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian."
Mùa thu qua, mùa đông tới, Hà Nam có một trận tuyết lớn.
Nghe nói đã làm c.h.ế.t không biết bao nhiêu gia súc và người dân.
Thánh thượng không lo nghĩ cách cứu nạn, lại lập đàn cầu đạo, thật khiến người ta thất vọng.
Tuy nhiên, mọi việc trên đời đều có duyên cớ của nó.
Vào đêm giao thừa, trưởng công chúa phản loạn.
Lý do là thánh thượng là một hôn quân, không xứng đáng làm hoàng đế, nàng muốn học theo Võ Hậu, trở thành nữ đế đầu tiên.