Nhất Mộng Như Sơ

Chương 6

Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu hùng hoàng.

 

Hắn mặc một bộ y phục trắng, áo rộng tay dài, cổ áo hé mở thêm chút nữa là cả lồng n.g.ự.c sẽ lộ ra ngoài.

 

Tóc xõa rối, y phục xộc xệch, có lẽ do uống nhiều rượu.

 

Khóe mắt hắn đỏ, trong mắt ánh lên vẻ lấp lánh như nước.

 

Không lạ khi trưởng công chúa muốn giữ hắn bên mình, trông hắn chẳng khác gì một yêu tinh hút máu.

 

Ta đã mười sáu tuổi, cái tuổi vừa đủ để thành thân, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua nam nhân nào, huống hồ là một người như hắn.

 

Tim ta đập loạn, mặt đỏ bừng, đó là chuyện đương nhiên.

 

Dẫu mặt ta đã dày lên nhiều năm nay, đối diện bao loại khách trên thuyền, từ những người thích nói chuyện tục tĩu, từ lần đầu đỏ mặt đến giờ đã quen mà không còn để ý.

 

Nhưng trước hắn, cái mặt dày ấy bỗng trở nên vô dụng.

 

"Đại lang quân hôm nay đến có việc gì?"

 

Ta l.i.ế.m môi, cười gượng.

 

"Có dây ngũ sắc không? Buộc cho ta một sợi."

 

Hắn xoa xoa trán, giọng dường như nửa tỉnh nửa say.

 

Ta biết rằng không thể nói lý với người uống rượu, tất nhiên càng không nói mấy lời kiểu "Đã qua Đoan Ngọ lâu rồi sao vẫn trẻ con thế?"

 

Ta lục trong giỏ may vá, tìm được một sợi dây.

 

Hắn đưa cổ tay trắng nõn ra, ta buộc dây ngũ sắc lên.

 

Hắn giơ tay lên xem, nhưng tay áo quá rộng, để lộ nửa cánh tay.

 

Trên cánh tay trắng nõn ấy đầy những vết thương, mới có, cũ có.

 

Vết mới vẫn rỉ máu, vết cũ chỉ còn là những vết sẹo nhạt màu.

 

Ta kinh hãi đến mức phải đưa tay bịt miệng, sợ mình hét lên.

 

Hắn nhìn vẻ mặt ta, cười nhạt, chẳng mảy may để ý.

 

"Sao vậy? Sợ rồi sao?"

 

Nói rồi, hắn kéo mạnh cổ áo.

 

Chiếc áo trắng tuột xuống, chất thành đống ở ngang hông, để lộ thân trên.

 

Cơ thể hắn chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.

 

Đủ loại vết thương, vết dao, vết roi, vết bỏng, mỗi vết như muốn kể một câu chuyện đau đớn.

 

Ta tròn mắt nhìn thân thể ấy, bất giác thấy lòng mình đau đớn.

 

Khi đó ta còn trẻ, chưa biết nỗi đau này là vì điều gì.

 

"Ngươi có biết ta làm gì mỗi ngày không? Ngươi có biết thế nào là 'nam sủng' không? Mỗi ngày, ta uống thuốc rồi bò dưới chân nữ nhân đó để làm nàng ta vui. Dù nàng ta làm gì, ta cũng không còn cảm giác đau đớn. Trạng nguyên thì sao? Tài tử thì sao? Ta đã chẳng còn phong cốt, chỉ là một cái xác mà chính ta cũng ghê tởm. Nếu không phải, nếu không phải vì..."

 

Hắn có lẽ thật sự say, nên mới oán giận chuyện bị ta và Bảo Châu nhìn thấy hôm đó.

 

Nếu là người khác thì thôi, nhưng Bảo Châu là muội muội ruột của hắn, là người xem hắn như một tượng đài hoàn mỹ.

 

Hắn đã bại lộ bộ dạng ấy trước mặt nàng, làm sao có thể đối diện với nàng được nữa?

 

Ta lục tìm thuốc trị thương, pha một chậu nước ấm..

 

Trên người hắn đầy những vết thương chằng chịt: có vết do bóp, cắn, có vết roi quất, và nhiều vết không thể đoán được nguyên nhân.

 

Nhìn những vết thương ấy, lòng ta đau thắt, tay không dám dùng lực, chỉ có thể cắn môi, cẩn thận bôi thuốc, sợ làm hắn đau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận