Nhất Mộng Như Sơ

Chương 13

11

 

Những lời của A thúc vang lên, nặng nề như từng tảng đá đè nát không khí trong phòng.

 

"Người ngoài thì thôi, nhưng ngươi thì khác! Bảo Ngân đã khuyên ta rồi, ta cũng không muốn nhắc lại nữa. Nhưng ngươi là đứa con mà mẹ ngươi từng liều sống liều c.h.ế.t sinh ra. Sinh ra ba nhi tử, đến khi sinh ngươi, mẹ ngươi coi ngươi như châu báu, mọi thứ tốt nhất trong nhà đều dành cho ngươi. Ba ca ca của ngươi, mười hai tuổi đã bị đưa đến Sơn Tây học, là nam nhi, không thể nuông chiều. Mỗi năm ngoài học phí, ta và mẹ ngươi chỉ gửi cho mỗi đứa năm lượng bạc. Mỗi lần chúng về nhà, lần nào chẳng mang quà cho gia đình? Đó đều là tiền chúng tằn tiện, tiết kiệm mà có được."

 

"Chỉ có ngươi, muốn học đàn, cây đàn mấy trăm lượng bạc, thích là mua, ta và mẹ ngươi có từng nói gì chưa? Thầy dạy đàn của ngươi mỗi năm tiêu tốn bao nhiêu bạc? Ngươi mỗi mùa đều phải làm quần áo, trang sức mới, người ngoài nhìn vào bảo ngươi thông minh hiểu lễ nghĩa, nhưng đâu biết ngươi kiêu căng phóng túng. Đến khi ta và mẹ ngươi nhận ra thì đã quá muộn. Năm đó, ta và mẹ ngươi đã xem qua bao nhiêu nhà, mới chọn được một vị trung thư lang trong nội các làm chồng cho ngươi. Người ta đồng ý mối hôn sự này là vì đệ đệ của hắn học chung với Nhị ca của ngươi, cho rằng ba ca ca của ngươi nhân phẩm đoan chính, chứ không phải vì ngươi tài hoa xuất chúng gì. Thế mà ngươi vì chê hắn xấu, sống c.h.ế.t không chịu, cuối cùng lại lén lút định tình với người nhà họ Tô."

 

"Cha hắn và ta từng cùng thi, làm một viên quan thất phẩm, suốt ngày lui tới thanh lâu, nhà có tới bảy, tám bà thiếp. Người nhà họ Tô, ngoài một gương mặt ra thì còn có gì? Cùng tuổi với Đại lang, nhưng mấy năm trời chỉ thi được tú tài. Mẹ chồng ngươi thì nổi tiếng ngang ngược. Khi gả đi, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi đã lấy chồng, thì dù khó khăn thế nào cũng phải tự mình chịu đựng. Mẹ ngươi ngày đó gần như vét cạn gia sản để làm của hồi môn cho ngươi."

 

"Khi nhà gặp nạn, ngoài Quỳnh Nương, tất cả đều bị bắt giam. Đại ca ngươi lúc đó không bị nhốt chung với chúng ta, mẹ ngươi cứ nghĩ hắn đã chết, khóc đến suýt mù hai mắt. Sau này nghe tin hắn còn sống, bà mới hồi phục đôi chút. Còn ta và mẹ ngươi lo lắng đứa trẻ bảy tuổi như Quỳnh Nương e là đã bị bán đi rồi. Nhị ca, Tam ca của ngươi ngày ngày chịu đòn, mỗi ngày chỉ được hai bữa cơm. Bánh bao thiu ngươi có từng ăn chưa? Nước cơm trong vắt thấy được bóng người ngươi có từng uống chưa? Chúng ta ai mà chẳng biết nhà họ Tô ngược đãi ngươi? Nhưng không ai trách ngươi."

 

"Ngươi hỏi cô nương ấy là ai? Cô nương ấy là người đã cứu mạng cả nhà họ Ôn. Một năm sau, cô nương ấy đưa Quỳnh Nương đến thăm chúng ta. Khi đó, cô nương ấy chỉ là một nữ tử nửa lớn nửa nhỏ, sợ người khác bắt Quỳnh Nương, liền đổi tên cho con bé thành Bảo Châu. Bản thân cô nương ấy gầy nhẳng như que tre, nhưng nuôi Bảo Châu trắng trẻo, mũm mĩm như viên bánh trôi. Cô nương ấy may áo bông cho từng người trong nhà, mang theo rượu và đồ ăn, còn đưa tiền cho cai ngục mời thầy thuốc chữa bệnh cho mẹ ngươi. Nếu không có cô nương ấy, năm đó mẹ ngươi đã c.h.ế.t vì bệnh rồi."

 

"Suốt sáu năm, mưa gió không quản, đồ ăn, quần áo, vật dụng trong nhà đều không thiếu thứ gì, ngay cả miếng lót đầu gối cô nương ấy cũng nhớ đến. Đại ca ngươi cứu mạng chúng ta, còn cô nương ấy lo cho chúng ta đủ đầy. Sáu năm trời, ngươi chẳng thèm đến nhìn lấy một lần. Đã không đến, thì từ nay cũng đừng đến nữa. Vì nhà họ Tô mà ngươi đến, hôm nay ta thay mặt Đại lang quyết định. Bất kể là cha chồng ngươi muốn thăng chức hay chồng ngươi muốn làm quan, Đại lang chỉ tiến cử một người. Suy nghĩ xong thì gửi lời đến. Từ nay trở đi, ngươi và nhà họ Ôn không còn liên quan gì nữa."

 

"Trần Bảo Ngân nếu không làm chủ gia nhà họ Ôn, thì cũng là đại cô nãi nãi duy nhất của nhà họ Ôn. Từ nay về sau, dù ở thời điểm nào, cô nương ấy đều có quyền làm chủ trong nhà. Ngày mai trời sáng, ngươi hãy rời đi. Hôm nay, ân nghĩa giữa ngươi và nhà họ Ôn đã hết. Sau này ngươi có sống tốt hay không, đều do chính ngươi quyết định."

 

Căn phòng lặng ngắt, chỉ còn nghe rõ cả tiếng thở.

 

Ngọc Nương quỳ gục xuống giường, khóc nức nở đến xé lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận