Nhất Mộng Như Sơ
Chương 16
Bảo Châu gả vào một gia đình tốt như vậy, quả là khiến người ta vui mừng.
"Muội ấy đâu phải vì có thai mới được chiều chuộng như thế. Hoài Vương đối với muội ấy đúng là nâng niu như báu vật, nhìn muội ấy chẳng khác nào nhìn tròng mắt. Mà tròng mắt thì còn có hai bên, chỉ mình muội ấy là được cưng chiều như vậy. Hoài Vương vốn trấn thủ Liêu Bắc, nhưng vì lo Bảo Châu sắp sinh nên cứ hoãn mãi ngày rời kinh. Bây giờ Liêu Bắc trở về, Hoài Vương e là muốn đưa Bảo Châu đi cũng không dễ nữa. Ba huynh trưởng của muội vì chuyện Bảo Châu chưa thành thân đã có thai mà không vừa lòng với Hoài Vương, ngày nào cũng xúi giục Bảo Châu đuổi Vương gia đi. Nay xem ra, Liêu Bắc chắc phải đổi tướng quân rồi." Nhị tẩu nói.
Ta đặt tên nàng ấy là Bảo Châu, chỉ mong nàng ấy sau này được gả cho người thật lòng yêu thương, đối xử tốt với mình. Nay gặp được người như vậy, ta đã thấy mãn nguyện.
"Đại ca của muội thật là, lớn tuổi như vậy mà vẫn chẳng ra dáng gì. Vương gia đối với Bảo Châu tốt hết lòng hết dạ, đi đâu tìm được một phu quân văn võ song toàn như vậy? Còn không biết thỏa mãn?" A nương cười mắng.
Tỳ nữ bưng trà và điểm tâm lên, A nương cầm một chiếc bánh đào hoa đưa cho ta.
Ở Biện Kinh, ta từng rất thích món này, mỗi ngày đều phải ra Tường Hòa Trai xếp hàng mua.
"A nương chắc không biết, họ là ghen tỵ đấy! Dù gì cũng là người lớn tuổi cả rồi, nhưng lại không ngờ muội muội nhỏ nhất trong nhà lại nhanh chân hơn, không chỉ gả trước mà còn có thai trước. Chuyện này làm sao họ chịu nổi? A nương, ghen tỵ dễ khiến người ta trở nên xấu xa, người nói xem có đúng không?"
Ta cắn một miếng bánh đào hoa, hương vị vẫn như xưa, nghĩ đến cảnh họ làm khó em rể, rồi lại đi xúi giục muội muội, không nhịn được liền bật cười.
A nương suy nghĩ một lát, cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Nhị tẩu cầm khăn tay che miệng, vai không ngừng run lên.
Đám tỳ nữ đứng hầu cũng cúi đầu, mím môi cười khúc khích.
Ba nam nhân đã lớn tuổi nhưng vẫn ghen ghét người khác, bản thân không cố gắng mà lại đố kỵ người ta, không đáng cười lắm sao?
"Nữ nhi của ta đã về rồi sao?"
Ngoài cửa vang lên giọng nói của A thúc, ta vội vàng bước xuống kháng, quỳ gối ngay ngắn dưới đất.
"Vâng, nữ nhi bất hiếu Bảo Ngân đã trở về."
A thúc bước vào, dáng người vẫn như xưa nhưng tinh thần rất tốt. Ông cũng để râu, thấy ta quỳ, liền đưa tay đỡ ta đứng lên.
"Về là tốt, về là tốt rồi, A thúc cứ tưởng đã để lạc mất con. Sao trông gầy thế này?"
Có lẽ trong mắt cha mẹ, dù béo thế nào cũng thấy gầy nhỉ?
Ta dìu A thúc lên giường, ông xếp bằng ngồi xuống, gọi ta lên giường ngồi cạnh. Ta liền quỳ ngồi bên ông, kể sơ qua những việc đã trải qua trong hai năm qua. Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói.
"Đi qua nhiều nơi như vậy, coi như đã thấy được thế giới bên ngoài, chắc hẳn là đã chịu không ít khổ cực. Từ nay ở nhà yên ổn, bầu bạn cùng ta và A thẩm là được rồi!"
A thúc xoa đầu ta. Ta đã là nữ nhân đã hai mươi lăm rồi, nhưng vẫn có người yêu thương, cưng chiều, quả thật là phúc khí lớn. Phải không nào?