Nhất Mộng Như Sơ

Chương 3

Ta vốn không muốn nhận, nhưng nghe hắn nói đến chữ "không còn cách", trong giọng nói có sự gấp gáp và bất lực, cuối cùng ta đành cắn răng nhận lấy.

 

Thứ ấy được bọc trong vải, trông giống một quyển sách, không dày lắm, khi đưa vào tay ta, vẫn còn vương hơi ấm từ tay hắn.

 

"Công tử, xin hãy bảo trọng. Người nhà họ Ôn còn đang ở trong lao chờ đợi ngài!"

 

Hắn đứng dậy định đi, ta cuối cùng không nhẫn tâm, vì Bảo Châu, vì nhà họ Ôn, mà nói ra những lời ấy.

 

Hắn gật đầu, rồi bất ngờ mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời chói lóa.

 

"Ngươi không sợ nhà họ Ôn và ta đều là người xấu sao?"

 

"Ta chỉ biết nhà họ Ôn đối xử tốt với ta, vậy là đủ."

 

Nếu không có nhà họ Ôn, ta cũng chẳng biết bây giờ mình đã ra sao.

 

Hắn gật đầu lần nữa, rồi nhanh chóng rời đi.

 

Chùa Kê Minh không phải ngôi chùa bình thường, mỗi tháng chỉ mở cửa vào ngày mùng Một và Rằm.

 

Ngày mai không phải ngày mùng Một cũng không phải Rằm, chỉ việc vào được cửa chùa đã là chuyện khó, huống chi là gặp phương trượng.

 

Sáng sớm hôm sau, ta gửi gắm Bảo Châu cho Hà nương tử, rồi lên đường đến núi Kê Lồng.

 

Núi Kê Lồng gọi là núi, nhưng không hiểm trở, ta quen làm việc nặng nhọc, đi vài bước cũng chẳng phải chuyện khó khăn.

 

Đến trước cổng chùa, cửa đóng chặt, bên trong vọng ra tiếng tụng kinh và tiếng mõ gỗ.

 

3

 

Ta gõ cửa nhiều lần, cuối cùng mới có một tiểu sa di bước ra.

 

Cậu bé trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi, chính là cái tuổi đáng yêu nhất, da dẻ trắng trẻo, mịn màng.

 

Nhìn thấy ta, cậu đặt tay lên ngực, cung kính nói:

 

"Nữ thí chủ muốn lên hương, hoàn nguyện, xin hãy đợi mùng Một hoặc Rằm hẵng tới đây."

 

Nhìn cậu đáng yêu, ta không nhịn được muốn xoa đầu, nhưng lại sợ có điều kiêng kỵ, liền lấy từ trong túi ra hai viên kẹo hạt thông, vốn là để dỗ dành Bảo Châu.

 

Cậu bé mím môi, ngập ngừng không dám nhận, ta bèn mở tay cậu ra, đặt vào lòng bàn tay.

 

"Ta không đến để lên hương hay hoàn nguyện, chỉ muốn nhờ cậu báo với phương trượng rằng, nữ nhi của ông ấy ở tục gia đến tìm ông ấy."

 

Ta biết nói dối là không đúng, nhưng còn cách nào khác?

 

Nếu không phải từng nghe được một đoạn chuyện phiếm trên thuyền, ta cũng chẳng nghĩ ra được chiêu này.

 

Pháp Huệ phương trượng, trước khi xuất gia, vốn là thân vương của tiên hoàng, đương kim bệ hạ còn phải gọi ông là Tiểu Vương Thúc.

 

Năm đó, khi Ngũ vương tạo phản, ông nhận lệnh tiên hoàng dẫn quân bình định.

 

Hoài Vương dùng gia quyến làm con tin, ép ông rút quân.

 

Vương phi sợ ông vì bị ràng buộc mà chùn bước, liền mang theo con cái, châm lửa thiêu cháy toàn bộ Vương phủ.

 

Khi ông phá thành trở về, chỉ còn lại hơn trăm t.h.i t.h.ể cháy đen không thể nhận dạng.

 

Nghe nói, có một nhũ mẫu trốn thoát cùng tiểu quận chúa, nhưng không rõ đã đi đâu.

 

Ông tìm kiếm nhiều năm không thấy, cuối cùng chán nản, xuất gia tại núi Kê Minh.

 

Nếu tiểu quận chúa còn sống, giờ cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi.

 

Tiểu sa di còn nhỏ, tất nhiên không biết những chuyện trong quá khứ của phương trượng, nhưng cậu bé cũng chạy vào trong tìm người.

 

Đã cả gan đến đây rồi, ta cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận