Nhất Mộng Như Sơ

Chương 5

Bảo Châu ôm lấy cánh tay cha mình, làm nũng.

 

Khoảnh khắc ấy, nàng chẳng giống người mắc bệnh chút nào.

 

Ta vẫn luôn nghĩ, Bảo Châu không thực sự có bệnh, nàng chỉ đơn giản suy nghĩ ít hơn người khác một chút, trẻ con hơn một chút mà thôi.

 

Cha nàng cầm chiếc quạt, cẩn thận xem xét từng chữ.

 

Vừa xem, ông vừa gật đầu.

 

Râu ông đã dài, ông vuốt râu, miệng không ngừng khen ngợi.

 

"Nữ nhi của ta giỏi quá, viết được những chữ đẹp thế này. Xem ra nhị ca và tam ca của con cần phải cố gắng hơn rồi."

 

Ta thích nhà họ Ôn cũng là vì thái độ của lão gia đối với con cái.

 

Đối với nam nhi, ông nghiêm khắc một chút, với nữ nhi lại dịu dàng hơn, nhưng trong mắt ông luôn là sự yêu thương đong đầy, không thiên vị ai.

 

Ông dạy ra những đứa con rộng lượng, không bảo thủ cố chấp.

 

"Nhị ca, tam ca có nghe không? Nếu không cố gắng, muội muội sẽ vượt qua các con đấy!"

 

Bảo Châu ngẩng cao đầu, đầy tự hào.

 

"Đó đều là công lao của tỷ tỷ con. Tỷ tỷ con nuôi con đã không dễ, lại còn đưa con đi học. Sau này phải luôn nhớ ơn tỷ tỷ của con đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận