Nhất Mộng Như Sơ

Chương 19

16

 

Khi ta kịp hiểu ra lời hắn nói, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Hắn sao có thể nghĩ như vậy? Làm thế nào mà lại đi đến suy nghĩ ấy?

 

"Ngài bẩn chỗ nào cơ?"

 

"Ở đây sao? Hay là đây?"

 

Có lẽ trời tối dần cho ta chút can đảm liều lĩnh. Ta nhón người, nhẹ hôn lên mắt hắn, rồi mũi hắn, cuối cùng chạm khẽ vào đôi môi hắn.

 

Hắn như bị sét đánh, mắt mở to kinh ngạc. Ta nhìn hắn, tim đập thình thịch, rồi quay người bỏ chạy, áo choàng cũng chẳng kịp khoác.

 

Trở về phòng, ta chỉ muốn tự vả cho mình vài cái. Sao ta lại không kiềm chế được? Gan to đến mức có thể chứa cả trời hay sao? Ta lại quên mất hắn là ai, hắn không phải một cây cải trắng bình thường, mà là một cây cải trắng trên đỉnh núi cao. Heo thì làm sao leo được núi? Ta đúng là tự đưa mình vào chỗ chết!

 

Những ngày còn lại, ta bám lấy Bảo Châu, cùng ăn cùng ngủ, tránh gặp hắn. Dù có gặp cũng không dám ngẩng đầu. Đợi hắn đi chầu, ta lập tức chuyển sang ở trong phủ của Hoài vương, lần này trốn hẳn mười ngày.

 

Ta đã quyết, nếu hắn không nhắc đến chuyện đó, coi như chưa từng xảy ra. Còn nếu hắn dám nhắc lại, ta sẽ giả ngu đến cùng. Dù sao, hắn cũng chẳng thể làm gì được ta.

 

Đến ngày thứ mười một, đại thái giám họ Tống bất ngờ xuất hiện ở phủ Hoài vương, nói rằng hoàng hậu nương nương muốn gặp ta. Nghĩ lại, ta chỉ là một kẻ bình dân xuất thân, từng làm nô tỳ, sau thành người buôn bán, nay lại được gặp hoàng hậu. Trong đời, chuyện liều lĩnh nhất ta từng làm chắc là hôn Ôn Túc. Bây giờ nghĩ tới gặp hoàng hậu, lòng ta lạnh toát.

 

Ta muốn kéo Bảo Châu theo cùng, nhưng thái giám không cho. Ta viện cớ về thay y phục, ông ta cũng từ chối, chặn hết mọi đường thoát.

 

Trên đường theo sau thái giám, ta cảm giác chân mình mềm nhũn, bắp chân gần như chuột rút.

 

"Hai năm không gặp, Bảo Ngân cô nương vẫn y như cũ."

 

"A công trông lại khỏe hơn trước nhiều."

 

"Sao nào? Thành thân với gã Gâu Gâu kia chưa?"

 

"A công rõ ràng biết Gâu Gâu là ta bịa ra, chỉ để bảo vệ Ôn Túc, vậy mà còn giả vờ tin!"

 

"Hai năm nay, Biện Kinh rộ lên một câu chuyện, rằng ở hẻm Đường Hoa có một cô nương họ Trần, mắng người hay đến mức kinh thiên động địa, người nghe nô nức kéo đến xem. Chẳng phải cô nương cũng họ Trần, lại từng ở hẻm Đường Hoa sao?"

 

"A công, ngài tuổi cao rồi, đừng nghe những lời đồn bậy. Không có chuyện đó đâu."

 

"Hoàng thượng đã nghe chuyện này, còn cử nhị công tử đi xác minh. Nhị công tử nhớ rõ từng lời, thuật lại chi tiết. Trùng hợp, hôm đó thái hậu cũng ở đó, bà kể cho hoàng hậu nghe, hoàng hậu lại kể với các nương nương trong cung. Giờ thì sao? Trong hậu cung, ai phạm lỗi, hoàng hậu chỉ cần nhắc đến việc đưa cô nương vào cung, cả hậu cung đều yên bề. Chuyện này, đều nhờ phúc của cô nương cả."

 

"A công, ngài đừng dọa ta. Ta nhát gan, nghe mà sợ. Ta chỉ muốn sống yên ổn ở Biện Kinh, sao lại dây dưa đến các nương nương trong cung? Bây giờ ngài đưa ta vào, chẳng lẽ các nương nương không đánh c.h.ế.t ta sao?"

 

"Sợ gì? Ngươi có Ôn Thượng Thư chống lưng, Ôn thượng thư có hoàng thượng chống lưng. Chẳng khác nào hoàng thượng đứng về phía ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận