Nhất Mộng Như Sơ
Chương 7
Hắn nhếch môi, như cười mà không cười.
"Ngươi định làm nghề gì?"
"Năm nay làm ăn tốt, trừ ba mươi lượng gửi về cho cha mẹ, tiền ăn mặc và chi phí thăm ngục, ta còn lại sáu mươi lượng bạc và năm mươi bảy đồng. Số này ở Biện Kinh ngay cả thuê một cửa hàng nhỏ cũng không đủ."
"Ta còn chưa nghĩ ra, định mấy ngày này nghỉ thuyền, đi xem thử có việc gì khả thi hơn."
"Chuyện tiền bạc, để ta nghĩ cách."
"Không được. Nếu ngài có tiền, đã lấy ra từ lâu, sao còn chờ đến bây giờ? Ngài chỉ cần chăm lo cho bản thân là được, còn ta sẽ tìm cách."
Hắn nhìn ta, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa khó đoán.
Ta bị nhìn đến khó chịu, nhíu mày đáp lại.
Bất ngờ, hắn giơ một ngón tay thon dài, trắng muốt chọc vào trán ta, suýt làm ta ngã ngửa.
Ta ôm trán đỏ, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cười, nụ cười tươi rói, môi đỏ răng trắng, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
6
Ta tìm đến Hương Tú, hỏi mượn nàng một trăm lượng bạc.
Đó là toàn bộ số tiền riêng mà nàng dành dụm được.
Ta hứa rằng nửa năm sau sẽ trả lại nàng một trăm ba mươi lượng.
Khi bán cá, ta quen một vị đại thúc làm nghề chạy thuyền.
Vợ ông cũng như ta, làm nghề bán đồ ăn trên thuyền.
Thuyền của họ chuyên đi Đông Hải thu mua ngọc trai, sau đó vận chuyển về kinh thành bán lại, nghe nói là một nghề kiếm lời lớn.
Ta cầu xin đại thúc, đưa cho ông hai lượng bạc mời uống rượu.
Sau đó, ta giao Bảo Châu cho Hà nương tử chăm sóc, mang theo hơn một trăm lượng bạc, giả làm một tiểu cô nương đi nương nhờ thân thích, cùng thuyền đi Đông Hải.
Trên thuyền còn có nhiều hành khách khác, già trẻ nam nữ đủ cả.
Ta trà trộn trong đám đông, không mấy nổi bật.
Chuyến đi kéo dài hơn hai tháng.
Khi ta trở về, đã là đầu tháng Tám, lúc nóng nhất đã qua.
Gió biển thổi làm da ta đen sạm, còn Bảo Châu thì lớn thêm một chút.
Một chuyến đi, sau khi trả nợ Hương Tú, ta còn dư lại hơn sáu trăm lượng bạc.
Ra biển phụ thuộc vào vận may, nếu ông trời không thương, lật thuyền mất mạng là chuyện thường, nên đây không phải kế lâu dài.
Ta thuê một căn cửa hàng ở phố Đông, phía sau có ba gian phòng, ta và Bảo Châu ở rất thoải mái.
Phố này nhiều người bán trà, đồ ăn sáng và ăn khuya, ta quyết định bán mì hoành thánh, rất hợp lý.
Cửa hàng vốn dĩ là tiệm ăn, chỉ cần lau sạch dầu mỡ trên bàn và sàn nhà là được.
Bảo Châu phải đi học, chỉ có thể giúp ta sau giờ học.
Ta dọn dẹp suốt bảy, tám ngày, còn dùng vôi trắng quét lại tường.
Ta thay rèm vải ở cửa thành rèm trúc, đặt vài chậu cúc đang nở rộ trên bậu cửa sổ.
Cửa hàng chỉ có bốn bàn.
Nếu mỗi bữa đều kín khách, mỗi ngày ta có thể kiếm được ba lượng bạc.
Mấy ngày trước khai trương, ta còn đang lo lắng chuyện bảng hiệu, thì nửa đêm Đại lang quân xuất hiện.
Đã ba tháng ta không gặp hắn.
Hắn trông vẫn như trước, nhưng dường như có gì đó khác mà ta không thể nói rõ.
Hắn mặc một bộ áo dài đen, thắt lưng ngọc xanh, khiến vòng eo vốn đã nhỏ của hắn càng thêm nổi bật, nhỏ đến mức khó tin.