Nhất Mộng Như Sơ

Chương 8

7

 

Ngày qua ngày, đến năm ta 19 tuổi, trưởng công chúa quay trở lại kinh thành.

 

Nghe nói nàng sẽ ở lại đó một thời gian, có lẽ sẽ không quay về Đông Đô sớm.

 

Công chúa rời đi, cũng mang theo hắn.

 

Thật ra hắn không thường xuyên đến, có khi một tháng, thậm chí vài tháng mới trở lại một lần.

 

Mỗi lần đến cũng chỉ vào nửa đêm, ở lại thời gian đủ chỉ để ăn một bát cơm, nói vài câu rồi lại đi.

 

Nhưng ta vẫn luôn mong ngóng, nhớ nhung hắn.

 

Người ta nói mỹ nhân làm loạn triều chính, cũng làm rối lòng người.

 

Nhưng mỹ nhân lại không tự biết.

 

Đến tháng Chạp, thánh thượng phát nguyện.

 

Không ai rõ ngài phát nguyện điều gì, nhưng ai cũng biết ngài tín đạo, ngày ngày luyện đan cầu trường sinh bất tử.

 

Việc ngài phát nguyện lần này có một kết quả tốt: thiên hạ đại xá.

 

Nhà họ Ôn cũng được nằm trong danh sách đó.

 

Chỉ có điều, di nương vì mắc phong hàn mà không qua khỏi, cứ thế mà ra đi.

 

Ta thuê một viện mới, có sáu gian phòng, đã dọn dẹp xong xuôi từ lâu.

 

Năm đó, thật ra mọi việc đều rất tốt, chỉ trừ việc hắn không ở đây.

 

Bảo Châu nay đã 14 tuổi, trở thành một thiếu nữ duyên dáng, như đóa hoa vừa nở rộ.

 

Chứng ngây ngô của nàng dường như đã khỏi, nói năng, hành xử đâu ra đó, chỉ có đôi lúc hơi cố chấp.

 

Ví dụ như ta muốn nàng về nhà ở, nhưng nàng nhất quyết không chịu, ai nói gì cũng không nghe.

 

Ta đã là một cô nương lớn tuổi chưa chồng, còn nàng thì đã trưởng thành, không thể ngày ngày theo ta ra quán phô bày nhan sắc được nữa.

 

Nàng đẹp thế kia, nên ở nhà giữ gìn thanh danh, học thêm cầm kỳ thư họa với cha mẹ.

 

Sau này khi đại ca nàng trở về, nhất định có thể tìm cho nàng một mối nhân duyên thật tốt.

 

Không còn cách nào, ta đành đưa nàng về nhà.

 

Ta cho gia đình Hà nương tử ở miễn phí trong sân sau, vừa giúp họ tiết kiệm tiền thuê nhà, vừa để họ trông nom quán, quả là lợi cả đôi đường.

 

Ta nay đã là người tự do, nói thẳng ra không còn liên quan đến nhà họ Ôn.

 

Ở chung với Bảo Châu thì không sao, nhưng khi về nhà, ta lại thấy không thoải mái.

 

Tuy vậy, lão gia và phu nhân đối đãi với ta thật như nữ nhi ruột, không khác gì với Bảo Châu.

 

Hai vị lang quân cũng rất lễ độ, tôn trọng ta, lâu dần ta cũng quen, gọi họ là "A thúc" và "A thẩm", cùng Bảo Châu gọi hai vị lang quân là nhị ca và tam ca.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận