Nhất Mộng Như Sơ

Chương 17

Dưới giường, vị nam tử mặc áo đen, tuấn tú kia càng ngày sắc mặt càng đen. Ta biết hắn là ai, tự nhiên không dám nói nhiều nữa. Nói đến chuyện dắt Vương phi bỏ trốn thì thôi đi, nhưng cái đầu này của ta, dù không đáng bao nhiêu, cũng vẫn là khá quan trọng.

 

"A tỷ nếu lại gạt muội nữa thì chính là chó con!"

 

A tỷ của ngươi đây là heo chứ không phải chó nhé! Ai bảo chứng bệnh ngốc nghếch của nó đã khỏi? Đã hai mươi tuổi đầu, tại sao cứ động một tí lại nói mấy lời đòi mạng thế này? Cục bột mềm ta nuôi lớn lúc nào trở nên không hiểu chuyện như vậy rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận