Nhất Mộng Như Sơ
Chương 15
13
Ta khẽ nhếch khóe miệng, cao giọng gọi:
"Đại lang quân."
Nói về nhà họ Ôn, người mà ta ít quen biết nhất chính là hắn.
Ta có thể gọi Nhị ca, Tam ca, nhưng làm sao cũng không thể thốt nên hai chữ "Đại ca".
"Sao đây? Nay mới nhớ đường về thăm nhà à?"
Hắn nghiến hàm, lời nói mang đầy gai nhọn.
"Vâng, đã là nhà mẹ đẻ, ta muốn về lúc nào chẳng được?"
Ta đáp, lời không mềm không cứng.
Ta vừa bước chân vào nhà, nào đã gây chuyện gì với hắn, sao hắn lại nổi giận với ta?
Ta cũng thấy oan ức lắm!
"Xem ra đã gả đi rồi, gan cũng lớn hơn, dám cãi lại. Vậy tên phu quân Gâu Gâu của nàng đâu?"
"Nhà chỉ có hai vợ chồng ta, nếu cả hai cùng đi thì ai ở nhà trông con?"
Phu quân Gâu Gâu ư? Đúng là trí nhớ tốt!
Hắn nhíu mày, trông có vẻ rất mệt.
Thực lòng ta không muốn đấu khẩu với hắn, nhưng hai chữ "trung thần" cứ như một lời nguyền, luôn phá tan sự nhẫn nhịn của ta chỉ trong chớp mắt.
"Nàng sống thế nào? Sao trông đen nhẻm, gầy nhom vậy?"
Cuối cùng, hắn cũng hỏi một câu với thái độ ôn hòa.
Ta gật đầu, ngoài việc thiếu vắng hắn, cuộc sống của ta ở đâu cũng tốt cả.
"Còn ngài thì sao? Có tốt không?"
"Như nàng thấy đó, nay ta là Hộ bộ Thượng thư, có gì mà không tốt?"
Cũng phải, hắn giờ làm điều mình muốn, không ai ép buộc được hắn nữa, vậy có gì mà không tốt?
"Ta vào hậu viện thăm A thúc, A thẩm một chút."