Nhất Mộng Như Sơ

Chương 20

17

 

"Nghe nói, Trường Ninh Điện là nơi bệ hạ cùng các đại thần bí mật nghị sự sau buổi triều."

 

Quảng trường trước điện quả là rất rộng lớn, đủ để đứng cả trăm người mà vẫn không thấy chật chội.

 

Hoàng thượng ung dung ngồi trên ghế, khoác áo lông cừu lớn, đội mũ ấm, bên cạnh còn có thái giám bê lò sưởi. Nhưng người có từng nghĩ qua, các vị đại thần có được đãi ngộ như vậy không? Còn ta, trời lạnh thế này, ta cũng lạnh lắm chứ!

 

Không lâu sau, những người có mặt đều đã tới, người già tóc bạc trắng, người trẻ tuổi, thậm chí còn có vài người trông rất nhã nhặn tuấn tú, như là... Ôn Túc.

 

Ta đã không gặp hắn mấy chục ngày rồi. Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn mặc quan phục, một bộ triều phục sắc thẫm. Lúc này ta mới hiểu rõ câu: "*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị." là như thế nào.

 

(*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị: Mô tả vẻ đẹp và khí chất vượt trội của một người, từ ngoại hình đến phong thái, không ai có thể sánh kịp)

 

Nhưng sao hắn lại cúi đầu, tránh mặt ta? Người phải tránh đi chẳng phải là ta sao?

 

Đường đường là Hộ bộ Thượng thư, lại khiến ta bối rối không biết làm thế nào.

 

Chẳng rõ hậu cung có bao nhiêu vị nương nương, ta thấy người khác quỳ liền cũng quỳ theo. Ta nhận ra được hoàng hậu, vì trong hậu cung chỉ có bà mới được mặc áo bào màu đỏ chính thống.

 

"Các khanh mau đứng lên, hôm nay không cần những lễ nghi phiền phức này. Các vị nương nương hôm nay đến đây cũng là để học cách giữ mồm giữ miệng, sau này biết phân biệt lời nào nên nói, lời nào không nên nói."

 

Hoàng đế phất tay một cái, tất cả đều đứng dậy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận