LẠC HOA DẪN
8
Một cánh mai trắng bay ngang cửa sổ, tôi không tin, vì đây không phải mùa mai. Và bầu trời đang nắng, vàng đến loá mắt, nhưng tôi thấy nó – như một dấu hiệu vô lý của một điều gì đang bắt đầu sai mùa, sai lý, sai thời gian. Nó cũng giống như tôi, sai khỏi tất cả những điều tôi từng biết, nhưng đúng… ở đâu đó mà tôi chưa dám đặt tên.
Tối, phòng ký túc đã tắt đèn, mấy bạn cùng phòng về quê, căn phòng trở nên rộng hơn, trống hơn. Tôi bật đèn bàn, chỉ đèn bàn, màu ánh sáng ngả vàng, như nỗi nhớ ai đó chưa được chạm vào. Tôi lấy chiếc khăn ra, đặt lên gương, ngắm nó như thể đó là làn da của cô, mềm, và thầm thì. Tôi thử quàng lên cổ, giống cách cô đã làm, hơi lệch, hơi nghiêng. Gương không nói gì, chỉ lặng lẽ phản chiếu một cô gái – không còn là tôi của buổi sáng, không còn là “cô lớp trưởng gương mẫu”, không còn là bản sao bé nhỏ của mẹ. Cô gái ấy – trong gương – đang học cách muốn, không vì điểm số, không vì sự an toàn, chỉ vì một ánh mắt giữa lớp học chiều, một cái chạm vào gáy, một chiếc khăn đỏ lệch vai. Tôi không gọi tên cảm giác ấy, nhưng tôi biết, tôi không diễn, tôi đã thực sự… bắt đầu sống.
Chiều nay mưa không báo trước, tôi vẫn thường nghe người ta nói về những cơn mưa mùa thu – đến vội, đi chậm, để lại cái ẩm thấp như tiếc nuối. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một cơn mưa nào... giống như hôm nay.
Sân trường rỗng tênh như thể vừa nuốt mất cả thế giới. Tiếng trống tan học vang lên cũng bị vùi dưới tiếng mưa rơi rát mặt. Tôi đứng ở mái hiên quen thuộc — nơi từng lỡ một bước chân mà vai chạm vào cô — bây giờ, lại đứng cùng cô, chỉ hai người. Mưa trút xuống như dội từ một vòm trời rạn vỡ. Áo mưa mỏng dính chặt vào da thịt — tôi nghe rõ tiếng tim mình đập. Không biết vì mưa, hay vì ánh nhìn của cô, mà cả người tôi dường như đang sôi lên trong giá lạnh.
Cô nhìn tôi — nửa cười, nửa thở — rồi nắm tay tôi. Tay cô lạnh, nhưng ngón tay siết chặt đến mức tôi không thấy run. Chúng tôi chạy qua con ngõ nhỏ, tiếng chân đạp lên nước như nhịp trống vỡ hòa trong tiếng mưa. Tôi không còn nhớ rõ đã bước vào phòng cô như thế nào — chỉ nhớ, khi cửa phòng đóng lại, cả thế giới ngoài kia tan thành một màn sương bạc, trượt dài trên ô cửa kính mờ. Ánh đèn vàng trong phòng ấm và mềm như một giấc mơ chưa định nghĩa. Tôi đứng giữa căn phòng nhỏ, hơi nước từ áo mưa vẫn bốc lên như một thứ mây mỏng vấn vít quanh cơ thể.
Cô lặng lẽ đi tới giá gỗ, lấy xuống một bộ đồ ngủ gấp sẵn — tay đưa ra, mắt không nhìn tôi.
“Cởi ra đi”
Cô nói, giọng nhỏ đến mức như không dám chạm vào không khí.
“Nếu không muốn cảm lạnh.”
Tôi nghe lời, như một phản xạ không qua suy nghĩ. Áo khoác trượt khỏi người tôi, rơi xuống sàn nhà ướt nước. Tôi khựng lại khi tay loay hoay với những chiếc cúc áo sơ mi dính chặt lấy da vì mưa. Cô bước đến, không hỏi, không xin phép, không ngập ngừng. Tay cô chạm vào tay tôi, một cái chạm nhẹ — nhưng như đụng vào đáy nước. Từng cúc áo được mở ra chậm rãi, mỗi tiếng bật cúc vang lên giữa căn phòng như tiếng gió xé toạc khoảng lặng.
Cô không chạm vào gì khác, nhưng hơi thở của cô phả lên gần ngực tôi — ấm, rồi lạnh — như thể mọi xúc cảm trong người tôi đang bị cô khuấy động, nhưng vẫn giữ nguyên được hình dạng.
“Cậu có biết… Tớ đã tưởng tượng cảnh này bao nhiêu lần chưa?”
Giọng cô đứt đoạn, không thì thầm mà cũng không rõ ràng — như thể đang nói với một ai khác, hoặc chính bản thân. Tôi không trả lời, tôi không thể trả lời.
Tôi chỉ nhìn vào đôi mắt ấy — nơi tôi thấy chính mình, ướt đẫm, bối rối, và không còn biết đường lui.
“Chỉ khác là… Tớ không ngờ, cậu lại thật sự đến.”
Tách trà bốc khói trên bàn, cô rót ra hai chén nhỏ, đưa cho tôi một chiếc — lòng bàn tay cô không chạm vào tôi, nhưng hơi nóng từ gốm truyền qua đầu ngón như một cái vuốt ve vô hình. Tôi đưa tay đón lấy — và run, không phải vì lạnh, mà vì biết rõ mình đang bước vào một vùng đất không lối về.
Đêm đó, tôi ở lại, không hỏi, không nói, cô chỉ kéo một góc chăn lên, như một lời mời không thành lời. Chúng tôi nằm cạnh nhau, khoảng cách mong manh hơn một hơi thở. Không ai động vào ai, nhưng đầu gối tôi chạm vào đầu gối cô, khuỷu tay cô khẽ ép vào tay tôi, một mảnh da vô tình lướt qua sườn tôi — đủ để tôi không dám cử động nữa. Tôi nằm nghiêng, lưng quay lại phía cô, trong bóng tối, tôi nghe rõ từng nhịp thở không đều, không bình lặng, giống tôi.
Tôi không ngủ được, tôi cứ nằm đó, và tưởng tượng rằng nếu cô ôm tôi từ phía sau, liệu tôi có quay lại… và chạm môi vào cô? Tôi không biết, tôi không dám nghĩ sâu hơn, nhưng lần đầu tiên trong đời — tôi đã muốn yêu cô.
Không phải vì cô đẹp, không phải vì cô khác biệt, mà vì… cô khiến tôi muốn tan biến đi trong một khoảnh khắc bất chấp cả đời người.
“Nếu cô ôm tôi…”
Tôi không nói thành lời, nhưng có lẽ cô nghe thấy — ở nơi nào đó, giữa một nhịp thở đứt quãng. Mưa vẫn rơi trên ô cửa sổ, nhưng trong tôi, có một cơn bão khác đang hình thành, và lần này, tôi không muốn trú nữa.
Sáng dậy sớm, tôi không nghe thấy tiếng chim. Căn phòng vẫn đọng lại hương trà tối qua, lẫn một mùi gì đó nhẹ hơn cả khói – mùi tóc cô, không phải thứ mùi nước hoa nào có thể tái hiện được, một mùi mang theo thân nhiệt. Cô ngồi bên mép giường, lưng thẳng, vai hơi rũ. Vạt tóc thả nghiêng về một bên, loáng ánh bạc nơi ngọn. Không gian rất yên lặng, tựa như thế giới bên ngoài đã không còn hoạt động. Tôi không nhắm mắt nữa, nhưng vẫn chưa ngồi dậy. Có một vùng im lặng giữa lưng cô và ánh sáng đang nghiêng trên vai. Một vùng im lặng mà tôi cảm thấy nếu không đưa tay qua, nó sẽ trở thành vết nứt vĩnh viễn. Và tôi không muốn điều gì vĩnh viễn rời khỏi mình. Tay tôi vươn ra, rất chậm, đầu ngón chạm vào lưng cô, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng. Cảm giác mơ hồ như khi chạm vào bề mặt nước chưa từng biết có nóng hay lạnh – chỉ biết nếu không chạm, sẽ không còn cơ hội. Ngón tay tôi run, nhưng tôi không rút lại. Cô khựng người, không quay đầu, nhưng không tránh đi.
Một tiếng thì thầm bật ra – không rõ từ hơi thở hay từ tim:
“Cậu đã mơ thấy gì đêm qua?”
Giọng cô như nước thấm qua gỗ, không vang lên, chỉ ngấm vào, tôi không biết phải trả lời sao cho đúng, nên đành nói thật:
“Không rõ nữa.”
Một khoảng dừng như kéo dài cả mùa đông.
“Chỉ nhớ... mình không muốn tỉnh lại.”
Chúng tôi cùng im lặng, nhưng lần này, sự im lặng không còn vô cảm. Nó ấm và mềm, như lớp chăn phủ giữa hai người ngủ cùng giường – không cần nhìn nhau, vẫn biết người kia còn ở đó.
Cô hỏi, vẫn không quay đầu:
“Vậy nếu tớ quay lại, cậu có ôm tớ không?”
Tôi không trả lời, vì cơ thể đã làm thay câu nói. Vòng tay tôi vòng qua, siết lấy eo cô từ phía sau, một cái ôm chặt – không có động tác nào khác, không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là không muốn cô rời khỏi. Lần này, tôi không run, cô cũng không run. Tôi có thể cảm nhận hơi thở của cô – thoảng qua, rồi chìm hẳn, như thể trong khoảnh khắc này, cô cũng không muốn di chuyển.
Ánh sáng rạch qua rèm cửa, một đường xiên nghiêng, cắt đôi gương mặt cô khi cô chậm rãi quay lại. Chúng tôi đối diện nhau, khoảng cách giữa môi – chỉ hai đốt ngón tay, nhưng cả hai đều không hôn. Tôi không biết vì sao, có thể vì sợ, có thể vì lúc ấy, ánh sáng giữa môi và ánh sáng trong mắt cô – đã quá đủ. Tôi áp trán mình lên trán cô, nhắm mắt. Cảm giác ấy như lúc đặt trán lên cửa sổ lạnh mùa đông – vừa mát lạnh, vừa rõ rệt rằng bên kia là một thế giới mà mình không thể bước vào nếu không mở cửa. Nhưng tôi không muốn mở, tôi chỉ muốn đứng đó, ở ngưỡng chạm, nhưng chưa bước. Hơi thở cô vẫn đều, tay cô đặt lên tay tôi – không đan vào, chỉ giữ đó. Lồng ngực tôi không thở được nữa, nhưng tôi không muốn thở. Vì nếu hít vào, sợ chạm phải thực tại. Và tôi sợ, nếu buông tay, mọi thứ sẽ vụn tan như đốm sáng khi diêm vừa tắt – cái ánh sáng chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong đời.
Trong tôi vang lên một âm thanh không lời:
“Không cần phải làm gì… nhưng nếu cô ấy rời khỏi mình lúc này, mình sẽ đau đến mức không thể thở nổi.”
Và tôi biết – tận sâu trong lớp da không chạm, trong lớp tim không nói: Tôi đã muốn cô ấy ở lại từ rất lâu rồi.
Lại một đêm trời không mưa, nhưng hơi thở vẫn ẩm như một cơn giông vừa đi qua. Trong phòng, ánh đèn đã tắt từ lâu, màn đêm không đặc quánh như mực mà mềm như nhung, len lỏi giữa hai cơ thể nằm sóng đôi, chăn đắp chung, không ai nhường, không ai giành. Vai tôi lỡ chạm vai cô, nhưng không ai rút về, không ai lên tiếng, cho đến khi cô lên tiếng.
Giọng nói cất lên như một vết xước trên nền yên lặng hoàn hảo – không phải tiếng trò chuyện, mà là một dạng vỡ vụn nào đó – lặng lẽ, lạc lối, như tiếng một người lẩm bẩm nhớ lại chính mình.
“Tớ từng yêu một người… hồi ở Pháp.”
Câu nói đó rơi xuống như một hòn sỏi trong nước tĩnh – nhỏ thôi, nhưng dậy sóng.
“Cô ấy giống cậu, cũng hay nhìn ra cửa sổ như vậy, cũng có kiểu cúi đầu khi lúng túng, như cậu.”
Tôi không quay đầu, nhưng nhịp thở trong ngực chệch đi một nhịp, giọng cô ngưng lại một nhịp tĩnh.
“Và cũng đã từng đặt tay lên vai tớ, nhưng là để đẩy ra… không phải để giữ lại.”
Bóng đêm đột ngột trở nên lạnh hơn, tôi tưởng mình không phản ứng, nhưng lồng ngực lại bắt đầu co bóp lệch đi theo những nhịp thở không còn đều nữa, như thể cơ thể tự phản bội.
Tôi quay mặt lại, rất khẽ, rất chậm trong bóng tối. Mắt tôi chưa quen với bóng đêm, nhưng tôi biết rõ vị trí khuôn mặt cô – chỉ cần ngửa mặt thêm một chút, tôi sẽ nhìn thấy ánh mắt đó.
Tôi không hỏi, tôi không dám hỏi, và cô tiếp tục, như thể chính sự im lặng của tôi khiến cô có can đảm để nói tiếp.
“Cô ấy không xấu, chỉ là… yêu tớ làm cô ấy sợ đối diện với chính bản thân mình.”
Lại một khoảng lặng, không gian như bị hút cạn không khí.
“Nên cô ấy bỏ đi, đúng cái đêm bọn tớ suýt chạm môi thật lần đầu.”
Mạch văn trong đầu tôi như vỡ vụn, có gì đó tràn lên trong cổ họng, không phải lời nói, cũng không hẳn là nước mắt, chỉ là một dạng xúc cảm không tên – không định nghĩa được bằng từ ngữ, chỉ có thể cảm nhận bằng toàn bộ da thịt.
“Mà trùng hợp là… hôm đó cũng có mưa, và cũng có một chiếc khăn đỏ, nhưng không ai giữ lấy nó.”
Khăn đỏ, tôi nhớ lần đầu gặp cô, chiếc khăn lụa đỏ ấy đã vắt hờ nơi cổ tay, như một sợi chỉ định mệnh, buộc lỏng lẻo — không trói, nhưng cũng không buông.
Cô quay mặt sang, gần đến mức tôi có thể cảm thấy mi mắt cô chớp, một cử động rất nhỏ, nhưng rất thật.
“Vì vậy, nếu một ngày cậu muốn rút tay ra… thì làm ơn, đừng để lại khăn.”
Tôi nhìn vào mắt cô — không rõ màu, chỉ thấy ánh sáng rất nhỏ phản chiếu, giống như sao rơi bị mắc lại giữa lông mi. Không có lời nào bật ra khỏi miệng, nhưng tay tôi đã vươn ra trước khi lý trí kịp ngăn cản. Một cái nắm tay, không run, không dò xét, không hỏi han. Tôi siết lấy tay cô, dưới lớp chăn mỏng, không ấm, nhưng đủ để không buông. Trong khoảng lặng sau đó, tôi nghe rõ tiếng tim mình đập, không phải theo nhịp sống – mà như đang gọi lại chính tôi, như một tín hiệu yếu ớt trong sóng điện từ hỗn loạn, chờ ai đó bắt được. Ánh trăng rơi nghiêng vào phòng, xuyên qua khe rèm, chiếu lên cổ tay hai đứa. Vô tình – hoặc không – hai sợi chỉ đỏ chạm nhau, không thắt nút, không gỡ, chỉ chạm nhẹ, nhưng không thoáng qua.
Tôi không biết mình đã yêu cô từ lúc nào, có thể là khi cô ngồi sau tôi trong lớp, mùi hương lavender vương lại trên vạt áo. Có thể là khi cô đạp xe qua cơn mưa và cười với tôi dù tóc ướt sũng. Có thể là khi tôi bắt gặp ánh nhìn cô phản chiếu trong gương – không phải nhìn tôi, mà là nhìn thứ gì đó rất sâu trong tôi mà chính tôi cũng không thấy được. Hoặc có thể là ngay lúc này, lúc tôi nằm đây, nghe nhịp thở cô hòa vào bóng tối, tay cô nằm trong tay tôi — và tôi thấy mình không còn cần giả vờ nữa.
Tôi không cần cố gắng làm đứa con ngoan, không cần cố hiểu thế nào là “bình thường”. Tôi chỉ cần không buông tay, và không để lại khăn.