LẠC HOA DẪN

13

“Con là con gái, những điều con làm sẽ không bao giờ được nhớ theo cùng một cách.”

Lẽ ra tôi nên phản bác, hoặc bỏ đi, nhưng tôi đứng lại, để nhìn bà như một người con gái nhìn một người con gái khác – cách mà tôi đã học được từ cô.

“Mẹ từng yêu một người mà không dám giữ, đúng không?”

Tôi hỏi như thả một viên đá xuống giếng, không mong tiếng vọng lại, nhưng vẫn cần phải buông tay, và khi bà không trả lời, tôi biết câu hỏi đã đúng.

“Vậy thì đừng bắt con sống lại một đời mà mẹ đã bỏ qua.”

Tôi không băng qua bà, tôi trượt qua – như một chiếc bóng, không gắt gỏng, không nước mắt, chỉ có tiếng thì thầm tách mình ra khỏi di truyền:

“Nếu người đó là con gái… thì càng phải giữ, vì thế giới không giữ giùm con.”

Phòng trọ của cô mang mùi sương và mùi giấy cũ. Tôi không gõ, mở cửa như mở nắp một chiếc hộp bị khóa lâu ngày – nơi lưu giữ một sự dịu dàng đã được ém kín.

Cô vừa tỉnh, tóc rối như bờ cỏ sau mưa đêm, nhưng đứng dậy ngay khi thấy tôi – và khăn đỏ. Tôi trải nó lên giường không gấp, không thêu, không buộc.

Tôi ngồi xuống, không như một vị khách, mà như một lời khai.

“Tớ từng nghĩ cậu là đoạn tiếp theo của một câu chuyện tớ đã bỏ lỡ.”

Tôi nói, không nhìn cô, nhưng nghe hơi thở cô rút gần, căn phòng như co lại.

“Nhưng không, cậu là đoạn mở đầu… của điều mà tớ chọn, chứ không lặp lại.”

Khăn đỏ nằm đó, giữa hai chúng tôi – như một bề mặt mới, nơi mọi vết nhăn cũ đã được là phẳng, không phải lễ vật, không phải lời xin lỗi, mà là: bằng chứng.

Cô bước đến ngồi đối diện, không nói ngay, chỉ đưa tay chạm mép khăn – như chạm một điều mà từ lâu ta không dám gọi tên.

“Lần này, không ai cần giữ ai nữa”

Cô thì thầm, tay vẫn đặt nơi đó.

“Chúng ta chỉ cần đi cùng nhau.”

Tôi để tay mình chạm lên tay cô, ngón tay chồng lên nhau, không siết, chỉ đặt như khi hai dòng chảy chạm nhau – không bẻ hướng nhau, nhưng cùng trôi. Trên bàn, cúc trắng đã khô – từng cánh gãy vẫn giữ được hình thù như ký ức không cần tươi mới, vẫn còn nguyên vẹn trong nghĩa.

Ngoài cửa sổ, mai rụng lần thứ hai trong năm – rơi lặng, từng cánh, không giữa hai người mà phủ lên vai chúng tôi, lên mái tóc cô, lên mảnh khăn đỏ nằm phẳng như một nghi thức được cử hành lặng lẽ, không chủ tọa, không lễ nghi – chỉ có sự chọn lựa. Tôi không nhớ rõ chúng tôi đã ngồi yên như thế bao lâu, căn phòng như tan ra, nhịp thở không còn thuộc về từng người, mà đan vào nhau như hai câu thơ cùng vần.

Cô đưa mắt nhìn tôi một cái nhìn không tìm kiếm câu trả lời, chỉ muốn biết tôi còn ở đó không. Tôi hiểu, và gật đầu, không phải để trả lời cô, mà để dặn lòng mình: Tôi ở đây, tôi đã chọn. 

Căn phòng mờ nhòe ánh vàng như một giấc mơ chưa tỉnh. Tôi chạm vào cô, như người ta chạm vào nhịp đập của bản thân sau một giấc ngủ dài, không vội, không cần gì hơn ngoài sự xác nhận: cô cũng ở đây. Giữa hai làn da không có sự va chạm nào dữ dội, chỉ là khoảng cách rút lại đến mức không còn tên gọi. Tôi không ôm lấy cô như người ta giữ một điều sắp mất, mà như thể cuối cùng, tôi đã tìm được một điều không cần giữ, nhưng vẫn không thể rời tay. Mọi lời thì thầm đều biến thành sự im lặng có hình thù. Chúng tôi không cần gọi tên nhau, vì đã có ngôn ngữ riêng – là ánh mắt, là hơi thở, là chiếc khăn đỏ vẫn nằm đó, dưới tay, dưới lưng, dưới sự run rẩy không đến từ sợ hãi, mà từ hạnh phúc mới chớm.

Tôi nghĩ, nếu có một từ cho giây phút này, đó là: đủ, không là “được phép”, không là ‘đúng sai”, mà là: đủ để sống như mình là, và với tôi, đủ – chính là khi cô không quay đi.

“Tớ nghĩ... cuối cùng mình cũng biết, tại sao lần đầu tiên gặp cậu, tớ thấy như vừa nhớ ra điều gì đã quên.”

Tôi nói, trong bóng đêm đã không còn sắc đen mà chuyển thành thứ ánh sáng dịu chảy quanh da thịt – thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi hai người ngồi rất gần, và không còn điều gì muốn giấu.

“Là vì cậu chính là phần mà tớ giấu khỏi chính mình.”

Cô không nói gì, chỉ khẽ dịch lại gần hơn, ngực cô chạm nhẹ vào vai tôi – không phải để ép sát, mà như để cùng thở một không khí. Trên nền khăn đỏ, hai bàn tay vẫn chồng lên nhau. Tôi thấy mình – không phải ai khác – đã bước ra khỏi khung hình ký ức của mẹ, của truyền thống, của những lời răn dạy không có lối thoát. Tôi là tôi – không đợi thế giới trao quyền, không đợi ai công nhận, và cô – không là sự phản kháng, mà là sự trở về.

Mai ngoài trời vẫn rơi, nhưng lần này, là rơi trên người chúng tôi không còn khoảng giữa nào để phân định hai thân thể, hai linh hồn, chỉ có một điều rất rõ ràng: Chúng tôi đã chọn nhau, trong một thế giới không bao giờ chọn giùm.

Lúc tôi nhận được tin nhắn, chỉ có hai dòng ngắn từ giáo viên chủ nhiệm, không có lời an ủi.

“Chiều nay họp phụ huynh, về việc lan truyền hình ảnh không phù hợp.”

Tim tôi co lại như một cánh cửa vừa đóng lại từ phía sau, không cần ai chạm vào. Tôi ngồi bất động rất lâu trên bậc cầu thang phía sau dãy A — nơi lần đầu tôi dám đưa tay ra, nắm lấy cô, ngay trước sân trường. Bàn tay tôi lúc đó ướt mồ hôi, còn tay cô thì lạnh, như một vì sao rơi trễ mùa, va phải mặt đất mà chưa tan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận