LẠC HOA DẪN

4

Bữa ăn kết thúc trong một im lặng không khó chịu. Tôi đứng dậy, bụng no, đầu hơi choáng vì hơi nóng, hay vì hơi thở cô đã chạm vào tôi lúc nào đó không rõ. Tôi lảo đảo nhẹ, một bàn tay đặt sau lưng tôi – thấp hơn tôi tưởng, nóng, chắc, không rụt lại. Chúng tôi đứng yên, tôi không thở, cô cũng không nói. Thời gian kéo dài ra như sợi mì chưa cắn đứt, rồi cô rút tay về. Nhưng không khí vẫn còn mùi mì gói, nhiệt độ bàn tay cô như chưa chịu rút khỏi lưng tôi.

Tôi không biết làm gì, chỉ biết đứng, cúi đầu, và khẽ nói:

“…Cảm ơn.”

Tôi quay lưng đi, nhưng lại dừng lại khi tay chạm vào tay nắm cửa.

“Nếu… tớ ở lại thêm một chút nữa… thì sao?”

Tôi hỏi, không chắc mình có hỏi thật không, hay chỉ nghĩ.

Cô không trả lời, chỉ kéo lại một phần tay áo, lau mắt kính mờ hơi nước.

Khi tôi quay đầu lại, cô đã ngồi xuống chỗ cũ, dựa lưng vào tường, đôi chân co lên, mắt nhìn thẳng vào tôi như thể:

“Tớ không mời cậu ở lại, nhưng tớ cũng không ngăn cậu.”

Căn phòng bỗng trở thành nơi duy nhất trên thế giới không mưa.

Đêm đó, tôi không biết mình bắt đầu mơ từ lúc nào, chỉ nhớ khi nhắm mắt lại, ngực vẫn còn âm ỉ tiếng thở dài mà tôi không dám thở ra. Trong người có cái gì âm ấm, bứt rứt như thể cơn sốt nhẹ vừa ghé qua, để lại vết chân mờ ẩm trên làn da. Tôi chẳng mở nổi mắt để xem giờ, chỉ thấy tay mình trôi dạt trong đêm, như tìm một điều gì đó — hoặc ai đó — mà chẳng rõ tên gọi. Và rồi, mùi hương mai ập tới. Không có mặt trời, không có cả bóng tối, bầu trời như một miếng lụa bạc đã ngả màu, âm u, không chói sáng, cũng không tuyệt vọng. Tôi đứng giữa khu vườn mai trái mùa, cánh hoa rơi tĩnh lặng như bụi mưa, rơi mà không nghe thấy tiếng. Và rồi cô ấy bước tới, áo sơ mi trắng, ướt, không rõ là vì mưa, hay vì mồ hôi. Tóc dính thành từng lọn, nhỏ giọt lên cổ áo. Mặt cô ấy nhòe đi như một ký ức bị xóa nửa, chỉ còn đôi môi là rõ ràng – một đường cong mềm ướt, mở ra rất nhẹ như đang đọc thầm tên tôi. Tôi đứng yên, cơ thể tôi thì thầm điều gì đó mà lý trí tôi không kịp nghe. Cô ấy không hỏi gì, không nói gì, chỉ đến gần, đưa tay lên – như thể biết chính xác làn da tôi đang mong được chạm tới chỗ nào. Má tôi, rồi cổ, rồi xuống sau lưng, nơi tôi vẫn luôn cảm thấy là chỗ dễ tổn thương nhất trên cơ thể. Tay cô ấy tìm lấy tay tôi, nắm nhẹ, nhưng từ đầu ngón tay tôi dường như có một tia điện nhỏ lan thẳng lên tim. Tôi không thở được, hay là tôi đã quên cách thở từ khi cô ấy chạm vào mình? Tôi chỉ biết khi môi cô ấy đặt lên môi tôi – rất nhẹ – mọi thứ dường như vỡ thành một ngọn sóng, nhưng cũng đồng thời chìm xuống rất sâu. Không có áp lực, không có vội vã, chỉ có một cảm giác như tiếng thở của ai đó lọt vào giữa hai bờ môi chưa khép. Tôi run, rất rõ ràng, không phải vì lạnh. Sơ mi cô ấy mở ra một nửa, không cố ý quyến rũ – chỉ như một lỡ tay giữa gió. Tay tôi, gần như tự động, siết lấy mép áo, không phải để che, cũng không phải để kéo xuống, chỉ là để giữ.

Cô ấy là một điều gì đó tôi không muốn để gió mang đi, từ giữa ngực cô, mọc ra một bông mai trắng, lặng lẽ, không ướt, không vương mùi. Nhưng quấn quanh nhụy hoa là một dải lụa đỏ – như vết máu cũ đã được ai đó buộc thành một dấu hiệu. Tôi chưa kịp hỏi gì, cũng không kịp hôn lần nữa, bông mai bung nở, cánh hoa rơi xuống lên môi tôi, và tôi giật mình. Người tôi ướt đẫm, không khí trong phòng đặc sệt như thể có người vừa mới bước ra khỏi đây – để lại hơi thở còn đang lảng vảng quanh rèm. 

Tôi ngồi bật dậy, tay vẫn đang nắm chặt mép chăn như vừa giữ lấy vạt áo mơ hồ ấy. Tôi đưa tay lên môi mình, không thấy vị gì, nhưng da vẫn còn rung nhẹ. Trời ngoài cửa sổ vẫn âm, không trăng, không sao. Tôi nhìn ra mãi, như thể nếu tôi đủ kiên nhẫn, khuôn mặt ấy sẽ hiện lên giữa lớp kính mờ. Nhưng không có gì cả, chỉ có ngực tôi – đang đập, từng nhịp, như thể có ai đó đang gõ cửa từ bên trong. Tôi không nhớ rõ tay cô ấy ấm hay lạnh, chỉ nhớ rằng, từ khoảnh khắc chạm môi ấy, tôi không còn là người trước đó nữa. Có cái gì vừa nở ra trong tôi, rất chậm, rất sâu, và đỏ.

Tôi không ngủ lại được, nằm nhìn trần nhà như thể nó có thể giải thích cho tôi biết – rốt cuộc cô ấy là ai. Lý Dư Nguyệt, cái tên ấy bỗng vang lên trong tôi như tiếng chuông cũ bị gió làm đổ nghiêng. Trăng dư thừa, trăng không cần phải có, hay trăng là thứ chỉ cần một người lặng lẽ ngước nhìn là đủ? Tôi không chắc, nhưng sáng mai, tôi biết mình sẽ nhìn cô ấy khác, không phải bằng mắt, mà bằng nỗi băn khoăn chưa kịp chạm thành câu.

Sáng ấy, lớp học sớm và mờ sương như giấc mơ chưa rời khỏi tóc. Tôi đến khi những giọt nước cuối cùng còn đọng trên kính cửa sổ, trong lớp chỉ có tiếng vải lau bảng xát nhẹ lên mặt phấn – như ai đang cố xóa đi điều gì.

Dư Nguyệt đứng đó, lưng quay lại, ánh sáng đầu ngày rọi lên vai cô ấy, mềm như một tấm voan mỏng vắt qua khoảng lưng hơi cong. Áo sơ mi trắng rộng, cổ áo trễ xuống trong chuyển động cúi người – để lộ gáy. Một vết đỏ, hơi lệch về bên phải, tròn, mờ, nhưng không thể lẫn, không phải muỗi cắn, không phải phát ban, mà là một dấu để lại, như một ký ức được ai đó gắn vào da. Lòng tôi co lại, như có ngón tay mảnh nào đó vừa chạm vào tim mình — không phải vuốt ve, mà nhấn nhẹ một cái, rất nhẹ, nhưng đủ khiến tôi nín thở. Ai đã để lại nó? Tại sao lại ở đó? Cô ấy… là kiểu người gì?

Trong suốt tiết Văn, tôi chỉ nghe tiếng bút, không phải tiếng tôi viết, là tiếng bút của cô ấy. Cái tay cầm bút nghiêng nghiêng kia, cứ thỉnh thoảng lại vén tóc, hoặc gõ lên bàn như thể đang chơi với một bài thơ bí mật, mỗi lần như thế, tôi thấy mình lạc nhịp. Tôi không nhìn sang, nhưng mọi giác quan trong tôi đều dán chặt về phía bên trái.

Giờ ra chơi, cô ấy quay sang.

“Cậu nhìn gì đó nãy giờ, muốn hỏi không?”

Tôi lắc đầu, quá nhanh để nghĩ, quá chậm để giấu.

Cô ấy cười, không phải kiểu cười lớn, mà là cười khẽ, như thể đang nhấm nháp một mùi hương chỉ riêng cô ấy ngửi được.

Dư Nguyệt cúi lại, rất gần, mùi hương vải sạch và nắng nhẹ chạm vào mặt tôi.

“Phía sau gáy” 

Cô nói, hơi thở cô chạm vào vành tai tôi, 

“Là nơi dễ lộ dấu vết nhất… nếu người kia muốn để lại.”

Tôi thấy da mình ớn lạnh, nhưng đầu gối thì mềm ra. Lúc cô ấy đứng dậy, ngón tay trượt nhẹ qua cổ tay tôi, một thoáng, một giây, nhưng đủ để tôi biết: Cô ấy cố ý. Không phải va chạm ngẫu nhiên, không phải cái động chạm vô thức, mà như thể cô ấy đang vẽ một đường điện nhỏ lên da tôi — và biết chính xác nơi nào sẽ khiến tôi phản ứng. Tôi không rút tay về, không nhanh như mọi lần, nhưng cũng không dám ngẩng đầu.





Bạn cần đăng nhập để bình luận