LẠC HOA DẪN

6

Hôm đó, tôi không nhớ rõ lúc mình bước lên sân khấu là khi nào. Tôi chỉ biết khi ngẩng đầu, ánh sáng đã nghiêng — xiên qua không khí như đường cắt lặng lẽ của một lưỡi dao mảnh, sắc, xuyên qua màn mộng mị đang quấn lấy tôi từ bên trong.

Sân khấu ngoài trời dựng lên vội vàng, như thể mọi thứ trong vở diễn này đều là tạm bợ — ngoại trừ khoảnh khắc ấy. Một bên ánh sáng trắng, lạnh và rõ, như một câu hỏi không có hồi đáp. Một bên ánh vàng, nhòe nhẹ như tiếng thì thầm trong mộng. Và chúng giao nhau ngay giữa sân khấu, rạch thành hai nửa thế giới đối lập. Chúng tôi đứng trong đoạn chênh vênh đó. Khi tiếng nhạc nền nhòe ra sau lưng, tôi quỳ xuống như kịch bản yêu cầu. Tay tôi nâng lên, chậm rãi — như thể không chạm vào gương mặt cô, mà đang dò dẫm giữa sương. Da cô lạnh, nhưng hơi thở thì ấm. Và rất gần, gần đến mức tôi cảm thấy một bên môi mình hứng trọn sự im lặng đang trôi giữa cả hai. Rồi ánh sáng vàng bỗng hắt xiên xuống — như một cái nghiêng nhẹ của vũ trụ. Nửa gương mặt tôi rơi vào bóng, tôi thấy ánh mắt cô khựng lại, không phải vì tôi, mà vì cái gì trong tôi lúc ấy — một thứ không phải nhân vật trên sân khấu, cũng không phải người con gái đã sống cạnh cô ấy suốt mùa xuân năm nay, mà là một kẻ đứng giữa, chờ được gọi tên.

Tôi đưa tay lướt dọc từ má cô xuống cằm, rồi dừng lại ở cổ. Ngón tay tôi chạm vào một đường mạch mảnh, và tôi thấy nhịp tim cô chạy qua da. Cô rùng mình, không phải diễn. Mắt tôi trượt xuống, môi chạm rìa thở, cô nghiêng đầu theo bản năng. Và trong một giây — giây ấy tôi không rõ là tôi hay Dư Nguyệt — tôi tưởng mình sẽ hôn.

Nhưng tôi không hôn, tôi cười khẽ, như thả một nhánh hoa xuống dòng nước đang căng bề mặt.

“Tớ không muốn hôn cậu vì vai diễn” 

Tôi nói, giọng khẽ như tiếng đêm chảy qua tóc người đang ngủ.

“Tớ muốn hôn cậu … vì chính cậu không chịu nổi nữa.”

Buổi tập kết thúc, không ai nói gì nhiều. Đèn sân khấu tắt lần lượt như hơi thở dần tan giữa đêm sâu, chỉ còn ánh trăng trên mái ngói – mảnh và sắc như mi mắt chưa kịp khô nước. Tôi ngồi lại một mình, không vì đợi ai, mà vì không biết nên đi đâu khi rời khỏi ánh nhìn ấy. Gió lướt qua sân gỗ, thổi một làn bụi ánh sáng lấp lánh vào đúng nơi tôi vừa quỳ xuống lúc nãy. Tôi bật điện thoại, mở đoạn video vừa quay lại, dừng ở đúng khoảnh khắc ấy. Cô quỳ, tay đặt bên cổ tôi, còn tôi – nghiêng đầu như sẵn sàng rơi xuống. Ngón tay tôi đặt lên màn hình, ngay nơi môi cô gần chạm. Và tôi không nhúc nhích, không vì bất động, mà vì nếu cử động, tôi sợ mình sẽ làm điều mà tôi đã cố giấu suốt bấy lâu. Tôi sẽ không dừng lại. 

Tôi nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực rỗng, từng nhịp, như tiếng giày vang trong hành lang dài vô tận, mỗi bước đều hỏi:

“Nếu cô ấy không dừng lại... mình sẽ không dừng lại?”

Không có câu trả lời, chỉ có gió, và ánh sáng nghiêng chạm xuống mi mắt tôi — như một nụ hôn chưa bao giờ được trao.

Trường học chìm vào một yên lặng quá sâu, đến nỗi mỗi bước chân lạc trên sàn gỗ cũng như một lời thì thầm mà chẳng ai muốn nghe thấy. Tôi vẫn đứng đó, giữa sân khấu đã tắt đèn. Và tôi không biết vì sao mình chưa rời đi, chỉ biết tay tôi vẫn cầm sợi lụa đỏ, thứ đạo cụ buộc ở cổ tay tôi suốt vở kịch, như một sợi chỉ hồng chưa từng nối tới ai — vừa là ràng buộc, vừa là ảo vọng. Tôi vuốt nó như thể có thể vuốt phẳng lại cả những gì đang nhăn nhúm trong lòng mình. Rồi tôi nghe tiếng gió, không phải gió thật, mà là tiếng vạt áo khẽ chuyển mình trong gió, một loại âm thanh mềm như làn mi chạm xuống da. 

Tôi quay lại, Dư Nguyệt đứng đó — không lời báo trước, không cần tiếng gọi tên. Ngọn đèn hành lang rọi xiên, chia ánh sáng giữa chúng tôi ra làm hai nửa: một bên là tôi – vẫn luôn đúng đắn, và một bên là cô ấy – như thể luôn sẵn sàng bước lệch khỏi mọi giới hạn.

Tôi không cử động, và cô cũng không nói, nhưng từng nhịp tim tôi đập đều bị ánh mắt cô thu giữ. Cô bước lại, từng bước chậm, rất chậm, gió mang theo mùi hoa mai rơi sót lại từ vở diễn sáng nay, như một dư hương của thứ tình cảm chưa từng gọi thành lời. Khoảng cách giữa chúng tôi khép lại đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng áo cô cọ vào không khí, và cảm thấy hơi ấm từ người cô chạm đến làn da mình dù cô chưa thực sự chạm. Và rồi… Chỉ hai ngón tay dưới cằm tôi, nhẹ nhàng, mà khiến cả thân thể tôi như chênh khỏi trọng lực.

Cô nâng mặt tôi lên, và tôi bỗng nhận ra — dù cả đời học cách ngẩng đầu thẳng lưng, thì tôi chưa từng ngẩng mặt vì một người. Ánh mắt cô lúc đó không hỏi xin, cũng không ép buộc, nó chỉ lặng lẽ mở ra một cánh cửa. Và môi cô — khẽ chạm lên môi tôi, như một chiếc lá rơi đúng khoảnh khắc yên ắng nhất của mặt hồ. Không tiếng động, không nhiệt, không dài, nhưng sâu như thể trong một phần nghìn giây ấy, tôi không còn là chính mình nữa. Chỉ một chạm, một thoáng, nhưng như một lưỡi dao mềm — không cắt máu, chỉ để lại vết. Tôi đứng yên, mắt mở to, như thể chính mình cũng chưa tin đã xảy ra. Và rồi, tôi chợt thấy mình khát, không phải khát môi cô, mà khát cái cảm giác được thật, được cảm thấy, được nhìn thấy, được chạm đến.

Nhưng ngay khi tôi định giữ lấy, thì cô đã rời môi, lùi lại một bước, Dư Nguyệt thì thầm, giọng như tơ lướt qua cánh cửa chưa khép:

“Tớ xin lỗi, đáng ra… tớ nên để cậu là người quyết định.”

Giọng cô không tan trong không khí, mà thấm vào tôi — như nước mưa ngấm vào lớp đất đã khô nứt. Tôi không biết nói gì, và cô cũng không đợi tôi trả lời. Giữa nơi chúng tôi đứng, còn sót lại một cánh hoa mai trắng từ cảnh diễn sáng nay, như thể quá khứ vừa rơi vào hiện tại — không báo trước, không kịp tránh. Cánh hoa dính vào gót giày tôi khi tôi quay lưng bước xuống khỏi sân khấu, nhẹ như tội lỗi, nhẹ như một lời thề chưa dám thốt thành câu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận