LẠC HOA DẪN

1

Tôi không nhớ rõ ánh sáng đã đi qua vai mình như thế nào. Chỉ là khi tôi ngẩng đầu lên, nắng đầu thu đã rọi nghiêng qua ô cửa sổ lớp 12C, phơi trên mặt bàn vệt bụi lặng im như chưa từng bị quấy rầy. Hạt nắng mỏng như rìa giấy lật dở, rơi trên mép trang sách tôi không đọc.

Tôi luôn ngồi đây, sát khung cửa, nơi dễ lạc nhất vào những suy nghĩ không tên. Cái ghế trống bên cạnh vốn không ai để ý, vì người từng ngồi đó đã chuyển trường từ đầu hè. Nó để lại một khoảng trống dài hơn ba tháng và một dấu lặng không ai buồn gọi tên.

Tôi không ngẩng đầu ngay cả khi tiếng giày giáo viên chủ nhiệm vọng lại, đều đều, như nhịp phấn gõ vào bảng mỗi đầu tuần.

“Lớp ta hôm nay có bạn học mới chuyển về.” 

Ngữ điệu dừng lại một nhịp kỳ lạ, như một dấu chấm hỏi lửng trên nền phấn mờ.

“Lý Dư Nguyệt.”

Giọng thầy chạm nhẹ, nhưng cái tên ấy – như một giọt nước rơi vào mặt bàn phủ bụi – làm mọi ánh nhìn đều hướng ra cửa lớp, và tôi cũng vậy.

Cô bước vào như thể vừa bước ra khỏi một khung hình nào đó – không phải của trường học này, mà là một mảnh ký ức rơi lạc từ nơi khác, nơi gió có mùi của biển phương Tây và ánh trăng không bao giờ thật sự tắt.

Đồng phục chuẩn, nhưng ống tay bên phải gấp lệch, để lộ cổ tay gầy và một sợi dây đỏ đã sờn. Mái tóc ngắn cắt ngang gáy, thẳng thắn như cách cô quét ánh mắt một vòng rồi dừng lại ở tôi, không một nụ cười, chỉ là cái dừng rất khẽ.

Và lạ lùng thay — ngực tôi khẽ siết lại, như thể ai đó vừa chạm vào dây đàn tôi giấu kín.

“Trò Lý, em ngồi cạnh bạn Tống đi.”

Câu nói bình thường, nhưng khi ghế bên cạnh tôi được kéo ra, âm thanh đó không chỉ xé ngang sự yên ổn mà tôi vẫn giữ lấy mỗi sáng, mà còn cắm một mũi gai mỏng vào lòng bàn tay tôi đang đặt hờ trên bàn.

Cô ngồi xuống, khoảng cách rất gần, vạt váy cô xòe ra, khẽ chạm vào mu bàn tay tôi – chỉ là một lớp vải mỏng, nhưng tôi cảm nhận rõ, như khi một cánh hoa rơi xuống mặt nước, không âm thanh, không vết tích, nhưng lòng nước đã rung lên.

Tôi không rụt tay lại, nhưng cũng không thể tiếp tục giở trang sách. Mùi hương nhè nhẹ thoảng qua – như chanh lạnh để lâu trong ngăn mát, lẫn mùi hoa quế đang bắt đầu nở ngoài sân sau trường. Một sự hòa trộn kỳ quái, vừa tỉnh táo vừa mềm mại, vừa khiến tôi tỉnh giấc vừa khiến tôi muốn ngủ thiếp đi.

Sợi dây đỏ nơi cổ tay cô lộ ra rõ hơn khi tay áo tụt xuống. Nút thắt kép, kiểu thắt trong vở kịch Mộng Trung Lữ mà chúng tôi đang chuẩn bị dựng lại. Tôi nhớ rõ, vì chính tôi là người phụ trách phần phục trang. Và kiểu thắt ấy chỉ xuất hiện ở những nhân vật chết trong giấc mơ.

Tôi thấy khó thở, dù cửa sổ vẫn mở.

“Bạn thường ngồi một mình à?”

Giọng cô cất lên, nhẹ như sương sớm, nhưng nghe kỹ sẽ nhận ra chất giọng có nhịp gãy đặc trưng của người từng sống ở nước ngoài.

Tôi không biết phải trả lời sao, có lẽ là “ừ”, có lẽ là “không hẳn”, có lẽ là “vì không ai chịu nổi sự im lặng của tôi”.

Nhưng tôi không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn tay mình, tay tôi gần tay cô một cách nguy hiểm.

Và như thể trêu ngươi, chuông vào lớp vang lên – rền rĩ và quá lớn cho một không gian quá nhỏ.

Chúng tôi cùng lúc đưa tay lên chỉnh cổ áo, một chạm khẽ – đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay.

Tôi là người rụt lại trước, lòng bàn tay lạnh đi như bị rút mất máu.

Nhưng suốt tiết học đó, tôi không đọc nổi một từ nào. Ánh sáng qua ô cửa vẫn chạm vào mép bàn. Nhưng tôi biết rõ: thứ khiến tôi không thể quay lại trang sách không phải là nắng, mà là người con gái vừa mang trăng mới đến chốn cũ này.

Sáng hôm nay có một tiết văn.

“Tình yêu trong thơ Mường Lán – giữa si mê và định kiến.”

Giọng thầy văn đều đều, nhưng cái cách nó rơi xuống lớp học lại giống một giọt nước rơi chạm vào mặt hồ đang tĩnh: lan tỏa, lặng lẽ, rồi khuấy động tất cả những gì bên dưới.

Ghế nhựa lạo xạo, vài mảnh cười khúc khích, những ánh mắt lén nhìn nhau. Bên ngoài cửa sổ, nắng đổ qua những cành phượng gầy guộc đã qua mùa, chỉ còn lại bóng đỏ phai trên gạch ngói.

Tôi cúi đầu, đầu bút chì dừng giữa trang giấy, tim không đập gấp – nhưng có gì đó bắt đầu.

“Các em tự chia cặp để làm tiểu luận.”

Chưa ai kịp nhích thì cây bút kim của cô ấy đã nghiêng một đường rất nhẹ, ký lên tờ đăng ký như viết vào da ai đó, không vội, không xin phép.

“Tống Nhược Lan.”

Âm thanh bút lướt qua giấy im lìm như dao rạch ngang nước – không đau, nhưng không ai không thấy.

Tôi nhìn thấy tên mình, nằm đó – đột ngột, trần trụi – như thể bị kéo khỏi một vùng an toàn mà chính tôi cũng không biết mình đã xây kín bao nhiêu năm.

Lớp học như vỡ òa trong một làn sóng nhỏ. Tiếng bàn ghế khẽ rít, vài cái huýt sáo cố kìm. Còn cô, vẫn ngồi thẳng, bàn tay chống cằm, môi khẽ mím lại như vừa hài lòng với nước đi của một ván cờ mà chỉ mình cô biết kết cục.

Tôi chết sững, không phải vì bất ngờ, mà vì tôi không rõ mình vừa cảm thấy gì.

Hành lang sau tiết học – ánh sáng trắng cắt lên mặt gạch men lạnh. 

Tôi bước nhanh, như thể khoảng cách thêm vài giây sẽ làm tim tôi lạc nhịp hẳn, không có kế hoạch, không có từ ngữ trong đầu, chỉ có một cái gì như sợi dây kéo căng ngực mình về phía người kia.

“Lý Dư Nguyệt!”

Cô dừng lại, không quay lại.

Tôi nuốt khan, giọng bật ra khỏi cổ họng như kim chỉ vừa thoát khỏi cuộn chỉ:

“Tại sao lại… ghi tên tôi?”

Cô quay đầu, mắt cô ánh lên như mặt nước phản chiếu trăng – không ấm, không lạnh – chỉ sáng một cách cô độc.

“Cậu sợ làm bài với tớ, hay sợ đề tài ấy?”

Tôi nghẹn, câu hỏi đơn giản, nhưng thẳng như một vết cứa nhỏ – đúng chỗ mềm nhất. 

Tôi không trả lời, cô mỉm cười – không nhếch môi, mà chỉ nhẹ nghiêng đầu, rồi quay đi.

“Tớ nghĩ… có người sẽ hiểu bài thơ này từ trong chính lồng ngực mình.”

Tôi đứng đó, ngực nhẹ thắt lại, như có ai dùng tay khẽ ấn lên giữa xương ức – không đau, nhưng nghẹt.

Thư viện chiều muộn – ánh sáng vàng rơi từng mảng như sáp chảy. Chúng tôi cùng ngồi cạnh nhau – không hẹn, không lựa chỗ ngồi, cì chỉ còn hai chỗ duy nhất còn trống. Im lặng phủ dày như lụa, tôi nghe rõ tiếng lật trang, tiếng bút gạch nhẹ – và cả tiếng tim mình trong lúc không nên nghe rõ.

Cô viết gì đó lên mép giấy nháp, mực bút lướt qua giấy mượt như tóc ai chảy trong gió. 

Tôi nghiêng mắt đọc – rồi đứng sững giữa một cơn rung.

“Em là vết dao trên ngực ta – đau tới đâu, tim vẫn đập về phía đó.”

Tim tôi chậm một nhịp – rồi đập lại, mạnh hơn. Tôi không hiểu đó là thơ Mường Lán – hay của riêng cô. Tôi chỉ biết câu đó vừa nói hộ điều gì đó tôi chưa bao giờ dám nghĩ thành lời.

Cô không nhìn tôi, chỉ cười rất nhẹ – như thể đã nghe tiếng im lặng tôi vừa phát ra.

Góc sách văn học dân gian – khi tôi đưa tay lấy quyển “Tập Thơ Mường Lán: Bản dịch cổ” Ngón tay tôi chạm tay cô, cảm giác đầu tiên là lành lạnh – rồi bất ngờ nóng lên như có tĩnh điện. Tôi định rụt lại – nhưng ánh mắt cô đã chạm tới tôi trước.

Gáy sách in chìm một họa tiết tôi đã từng thấy – không rõ ở đâu – một sợi dây đỏ quấn quanh nhành mai trắng, như máu đông vướng trên tuyết. Tôi thở gấp, là… hình ảnh từ trong giấc mơ quen thuộc. Tôi không nhớ trọn – nhưng mùi tuyết và màu đỏ đó tôi chưa từng thấy trong đời thực, chỉ trong một giấc mơ nào đó – lưng trần, gió xuyên qua tay áo mở tung, và ai đó thì thầm tên tôi từ một cánh môi lạnh.




Bạn cần đăng nhập để bình luận