Hệ Thống, Xin Đừng Trêu Người!
Gia đình!
-Bọn ta hôm nay là muốn đến đón con trở về nhà. Ở nhà chúng ta con không cần phải đi làm việc, bọn ta và Tô Dương - anh trai của con sẽ nuôi con. Hàng tháng con đều không cần phải lo lắng về tiền tiêu vặt nữa, bọn ta đủ sức để nuôi con. Ngoan theo ta trở về nhà đi, Nhiễm nhi.- Ông ra sức khuyên con gái vừa nói ra điều kiện hiện tại của gia đình mình. Trong lòng ông luôn tin rằng tiền bạc là tiên quyết, huống hồ Tô Nhiễm đứa con gái này của ông từ nhỏ đã sống trong cơ cực, khi nghe những lợi ích mà mình có được khi trở về nhà họ Tô chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn theo ông trở về.
Tô Nhiễm nghe những lời phát ra từ người cô gọi là ‘cha’ thì lại càng cảm thấy phản cảm hơn. Tình cảm của cô đối với những người gọi là ‘gia đình’ kia vốn đã tròn trĩnh là con số ‘Không’ nay lại càng trở về âm. Cô vẫn không hề có lời phản bác nào trước câu nói vừa rồi của người ‘cha’ kia.
Đầu dây bên kia lại trở nên ồn ào khi không nhận được lời hồi đáp của Tô Nhiễm, nhiều tiếng nói chồng lên nhau làm cô không tài nào nghe rõ được trọn câu.
-Tô Nhiễm, em ấy sẽ về chứ?…-
-Nhiễm nhi, nó trả lời sao rồi?-
-Các vị xin hãy bình tĩnh, hãy cho đứa trẻ này có chút thời gian suy nghĩ đi!-
Có lẽ lời vừa rồi chính là của viện trưởng đang nói giúp cô, đúng như lời người nói. Quả thật mọi việc đến quá nhanh làm cho cô không kịp phản ứng, cô cần chút thời gian để suy nghĩ về những vấn đề này. Còn về buổi phỏng vấn này có lẽ phải đợi một thời gian nữa rồi.
-Dạ, em chào bộ phận phòng nhân sự, hôm nay em có một buổi phỏng vấn với bên mình nhưng hiện tại bên phía em có chút sự cố nên em có thể hẹn bên mình vào khi khác được không ạ?- Cô gọi cho số hotline trực tiếp của bên bộ phận tuyển dụng để hẹn thông báo dời lịch phỏng vấn lại. Dù sao thì cũng phải thông báo cho bên công ty một chút dù có muốn hay không, đấy chính là phép lịch sự cơ bản của một ứng viên. Điều này không quá lạ lùng với những ứng viên đang tìm việc và đã có công việc.
-Được em, vậy bên công ty sẽ ghi nhận lại hồ sơ của em. Khi nào em thu xếp được công việc cứ liên hệ lại cho công ty nhé! Chào em, chúc em có một ngày thật vui vẻ!- Bên bộ phận tuyển dụng có vẻ rất chuyên nghiệp khi không hỏi quá sâu về những vấn đề cá nhân mà trực tiếp hẹn phỏng vấn lại một vào một buổi khác.
-Vâng em cảm ơn ạ!- Nói rồi cô cúp máy trước và bắt đầu di chuyển qua đường.
Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra.Nếu cô chấp nhận lời đề nghị của họ thì quả thật sau này cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhưng liệu cô còn được tự do như hiện tại? Họ liệu có thật sự yêu thương cô hay chỉ vì một lí do nào đó nên mới tìm cô trở về nhà? Cô có thật sự hận họ khi bỏ rơi cô? Còn khi cô không chấp nhận trở về nhà với họ, họ liệu có để cô yên. Hai luồng suy nghĩ làm cô vô cùng phân vân trước lựa chọn về hoặc ở lại cô nhi viện.
Bỗng cô dừng lại trước tiệm bánh của người quen, đây là tiệm bánh của một đàn anh trong cô nhi viện đã được gia đình khá giả nhận nuôi khi anh mười tuổi. Anh và cô có mối quan hệ khá thân thiết nên vẫn giữ liên lạc cho tới thời điểm hiện tại. Anh tốt nghiệp tiến sĩ sớm và hiện tại đang làm giảng viên cho một trường đại học tại Nam Kinh, ngoài làm giảng viên anh còn nghề tay trái chính là một thợ làm bánh siêu ngon, tiệm bánh này chính là do anh một tay mở khi vừa ra trường không lâu. Thỉnh thoảng cha mẹ anh sẽ kinh doanh tiệm, đôi lúc rãnh rỗi Âu Dương Phong sẽ trở về từ Nam Kinh để làm bánh tặng cho trại trẻ mồ côi của họ và cũng như giải tỏa áp lực công việc, gặp gỡ người quen cũ, trong đó dĩ nhiên là có Tô Nhiễm cô rồi.
-Không biết hôm nay có thể gặp được anh ấy không?- Cô hồi hộp mở cánh cửa tiệm đi vào bên trong.
Nói người hiểu cô nhất trên thế giới này chính là chỉ có duy nhất hai người, một là cựu viện trưởng trại trẻ mồ côi, hai là anh Âu Dương Phong. Anh ấy có thể coi là thanh mai trúc mã của cô khi cả hai dường như đều có với nhau chút tình cảm. Nhưng hơn tình cảm mà mọi người vẫn nghĩ, nó không phải là tình cảm anh em bình thường, cô chính là thích…rất thích anh Âu Dương Phong. Nhưng lại vì rào cản học vấn và địa vị của cả hai mà cô vẫn luôn không dám thổ lộ cho anh biết lòng mình. Chưa kể ở Nam Kinh kia nói không chừng có rất nhiều cô gái thích anh, họ học vấn dĩ nhiên sẽ tốt hơn cô, cô chẳng là gì so với họ cả. Cô cũng sợ khi đi cùng anh gặp người quen cũ, anh quá tỏa sáng làm cho cô không tài nào có thể với tới được.
-Tô Nhiễm, là em sao?- Một giọng nói đầy nam tính nhưng lại vô cùng ôn nhu vang lên ở phía kệ bánh cạnh cửa. Đó chính là giọng nói mà cô luôn thích nghe, Âu Dương Phong.
Linhnhan
3 tuần trước
Có thể ra nhanh hơn không?
Linhnhan
3 tuần trước
Này truyện xuyên không đúng không?
Lâm
3 tuần trước
mau ra đi ạ!