ĐỘC TÂM

7

Ở rìa sân, ông Kanda vẫn im lặng, mắt khép hờ. Chị Nao tiến lại gần, đặt bàn tay nhỏ lên vai Hayato, không nhiều lời, chỉ một ánh mắt: “Tiếp tục học đi, nhóc.”

Ánh đèn tắt dần, sân khấu thu lại chỉ còn muối trắng còn sót trên chiếu.

Và rồi, màn đêm lại phủ xuống Tokyo như một tấm lụa dày, ánh đèn neon trên phố vẫn còn rực mà trong mắt Hayato chỉ toàn bóng tối. Trên điện thoại, những dòng chữ hiện lên nhanh chóng như nhát dao lia:

“Renji, ngôi sao của đêm nay.”

“Hayato… cậu bé đáng thương, nấu bằng cả tấm lòng, nhưng thất bại vẫn là thất bại.”

“Cảm động đấy, nhưng khán giả đâu ăn sự chân thành? Họ chỉ ăn mỹ vị thôi!”

Ngón tay cậu lướt qua màn hình, mỗi chữ hằn xuống tim. Giữa cái lạnh đầu thu, sự xấu hổ và phẫn nộ trong cậu trộn thành thứ nhiệt âm ỉ, vừa muốn cháy, vừa muốn tắt.

Con ngõ nhỏ, bóng đèn vàng leo lét, ẩm mùi mưa cũ. Hayato bước ngang một biển hiệu gỗ đã sờn: Menya Takeda. Mùi nước dùng ramen bốc lên, không ồn ào, không phô trương, chỉ âm ấm như khói bếp trong ngôi nhà từ thuở bé của cậu.

Một người đàn ông trung niên đứng bên cửa. Đôi mắt ông ta sáng nhưng hiền, như soi thấu cả bùn lầy trong lòng người khác. 

Ông cất giọng khàn, nhẹ, chậm rãi như gió len qua khe vỉ nướng than:

“Tôi đã xem cậu thi, đơn giản, chân thật, nhưng cậu quên một thứ: lửa. Không phải lửa để phô diễn, mà lửa để giữ nhịp, để món ăn thở đều.”

Hayato khẽ lắc đầu:

“Dù sao… tôi cũng đã thua.”

Ông Takeda không vội đáp, chỉ đặt trước mặt cậu một chiếc thìa bạc, bên dưới ánh đèn ố vàng, nước dùng sóng sánh, hơi muối nhẹ dâng lên.

– “Thua hay thắng chẳng phải điều chính yếu. Quan trọng là… cậu còn muốn nghe tiếng nước sôi không? Hay cậu đã để tiếng vỗ tay phù phiếm của đám đông che lấp âm thanh ấy rồi?”

Hayato nhìn xuống bát mì, sợi ramen giản dị, không màu mè; vài lát thịt heo, hành xanh rải thưa, nhưng thứ lan trong không khí lại là sự bình an.

“Sắp tới.” 

Takeda nói tiếp. 

“Tôi cần một người giữ lửa, một tháng, tại Osaka. Ở đó, cậu học không phải để thắng, mà cậu học là để hiểu người ăn.”

Và rồi, Hayato bước ra khỏi quán, trong ngực áo cậu, phong bì mời được gấp gọn. 

Nước dùng còn nóng như dư âm lửa trong dạ dày cậu, nhưng thứ nóng hơn là một tiếng vọng khẽ:

“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”

Tiếng cha, nhưng hôm nay tiếng này lại vang khác, nhẹ hơn, như được gột rửa mọi uế tạp trong tâm cậu.

Khói than của cuộc thi vẫn lảng vảng phía sau, mang theo vị đắng chưa kịp tan. Trước mặt, con đường tối mở ra, dẫn đến Osaka – nơi một nồi hầm ramen đang sôi đều, bọt nước nổi lên nhịp nhàng như tiếng thở sâu của thiền định.

Hayato siết chặt phong bì, trong đôi mắt – vừa quyết liệt, vừa an tĩnh – ánh lửa mới chớm trong tâm cậu.

Trong túi cậu, tấm thẻ gỗ khắc chữ Menya Takeda không phải một lời cứu rỗi, mà là một mồi lửa.

Diễn biến sắp tới sẽ hứa hẹn việc Hayato sẽ học cách lắng nghe thực khách, chạm vào nỗi đau đời họ, và biến nó thành vị umami của một trái tim biết sẻ chia.

Chiều nay buông chậm trên dãy phố công nhân phía tây, bầu trời lửng lơ một lớp mây xám mỏng, ánh nắng bị nuốt mất từ từ, để lại khoảng se lạnh thấm qua vải áo. Hayato đứng trước cánh cửa gỗ đã sẫm màu của quán Takeda, nơi khung cửa kính mờ hơi nước phả ra từng làn mỏng như sương. Từ bên trong, mùi xương ninh, thoảng lẫn mùi khói củi, quấn lấy không khí ngoài ngõ, khiến bước chân cậu bất giác chậm lại.

Tiếng kêu lách tách của bếp than vang lên xen lẫn tiếng sôi li ti của nồi nước dùng — âm thanh đều đặn, không vội vàng, như nhịp thở của một sinh vật khổng lồ đang ngủ trong căn bếp hẹp. Trên mặt bếp công nghiệp đặt sừng sững một chiếc nồi inox lớn, hơi nước trắng xóa trườn ra, bám thành giọt trên vách tường và trần gỗ. Xung quanh nồi, những rổ xương heo rửa sạch bóng, trắng nhợt như sỏi dưới lòng sông, chỉ chờ được thả vào. Một tấm vải lọc dày treo ngay ngắn, cạnh đó là chiếc máy xay cục mịch như một khối đá thô, chỉ cần vận hành là sẽ nghiền nát mọi khớp xương nguyên liệu thực phẩm.

Trong góc quán, bảng gỗ viết tay nghiêng lệch:

“Nước dùng — trái tim của bát mì, chỉ cần giữ lấy một điểm: cả món mì sẽ có độ sánh mịn tuyệt hảo.”

Hayato đọc dòng chữ, lòng khẽ dội lên như nghe nhắc về một luật bất thành văn. Cậu vẫn giữ trong túi lá thư chưa kịp mở lại, nhưng hôm nay, lá thư chỉ còn là tờ giấy xa xăm. Trước mắt cậu là nồi nước dùng, và ông Takeda đang đợi.

Ông Takeda đứng sau quầy gỗ, dáng điềm tĩnh, ánh mắt sâu mà không sắc, tựa hồ đã ninh cùng nồi nước này suốt cả một đời. 

Ông trao cho Hayato một chiếc chén sứ men trắng, đặt bàn tay gân guốc lên nắp nồi, giọng ấm trầm, vang mà không cao:

“Con sẽ học từ nồi nước dùng, ở đây, ta ninh xương để người ăn mà vẫn có thể thở được. Chỉ một điểm duy nhất thôi, con trai: khi nồi sánh mịn, người ăn sẽ thở nhẹ. Nếu lòng con nặng, nước sẽ nặng, nước đắng, tâm con cũng đắng.”

Hayato nghe, ngực như thắt lại, những vết thương từ thất bại trên đấu trường chưa lành, giờ lại được đặt trước một ngọn lửa khác, một cuộc rèn tâm khác. 

Cậu cúi đầu, giọng khàn nhưng rõ:

“Con hiểu, xin hãy để con bắt đầu từ việc nhỏ nhất.”

Ông Takeda gật nhẹ, trong ánh nhìn thoáng qua của ông như có sự kiểm chứng, nhưng cũng có sự khoan dung. Ông không nói thêm, chỉ xoay nhẹ nắp nồi, để lộ lớp bọt trắng mỏng nổi lờ lững trên mặt nước, chập chờn tan hợp như mây xám ngoài trời.

Trong khoảnh khắc, Hayato nhận ra: đây không chỉ là một nồi nước xương heo. Nó là chiếc gương soi vào tâm mình, và công việc sắp tới không phải chỉ là nấu mì, mà còn là giữ lấy “một điểm” duy nhất để thở được giữa lò lửa đời này.

Tiếng chuông đồng hồ nhỏ treo ở góc quán vẫn ngân lên khẽ khàng lúc ba giờ sáng. Trong khu phố còn ngập chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn neon xanh nhạt hắt xuống con đường ẩm lạnh và tiếng gió rít ngang những mái tôn cũ. Nhưng trong bếp quán Takeda, lò lửa đã thức dậy từ lâu, ngọn sáng run rẩy trên bề mặt thép và inox, phả bóng những vệt tối dài như những cột khói lặng lẽ bay ngược.

Hayato rửa tay trong chậu nước lạnh, mắt vẫn còn mỏi sau đêm thiếu ngủ. Trên bàn, xương heo được phân loại: ống, đùi, móng — tất cả sạch bóng, xếp thành từng rổ như những khối trắng tĩnh lặng, nhưng trong đó chứa cả thớ tủy, sụn, mạch máu li ti. Cậu cúi xuống, cảm giác đầu ngón tay chạm vào mặt xương lạnh buốt, cứng như đá, trong đó lẩn khuất một mùi ngọt nhè nhẹ.

Ông Takeda bước lại, không nói nhiều, chỉ liếc đồng hồ, giọng ông trầm xuống như hơi bếp:

“Chần xương đi con, chỉ mười lăm phút đủ, không hơn, không kém!”

Hayato gật, mồ hôi chảy ngay cả trong không khí se lạnh buổi sớm. Cậu thả từng khối xương vào nồi nước sôi, tiếng “bõm” nặng nề vang trong khoảng không còn tịch mịch, rồi làn bọt xám sủi lên như lớp bọt biển đen. 

Mùi máu tanh, mùi sắt rỉ thoát ra, xộc vào mũi làm cậu chần chừ, nhưng bàn tay ông Takeda chặn nhẹ:

“Đừng nhăn mặt, chỉ thở thôi, như nghe nhịp tim một con thú bị mổ ấy. Nếu con bịt mũi, nước ninh sẽ đắng.”

Hayato cắn răng, nhìn lớp bọt tan, rồi nhấc rổ xương ra, dội nước lạnh. Dòng nước trong chảy tràn, cuốn theo từng vệt đỏ cuối cùng cho đến khi xương trắng ra như sỏi phơi ngoài trời nắng. 

Ông Takeda chạm khẽ lên thành rổ, đôi mắt ánh lên một tia hài lòng:

“Gạt bỏ máu bám trên xương như gạt bỏ ý nghĩ thừa. Nếu con để sót, nồi sẽ nặng mùi.”

Bốn giờ sáng, nồi lớn lại được đổ đầy nước mới. Hayato bật bếp, ngọn lửa xanh gầm lên, ánh lửa hắt vào mặt cậu như một sự thử thách. Ông Takeda không đứng kề, chỉ lặng lẽ ngồi bên bàn, nhấp chén trà, nghe tiếng sôi tràn dần từ lò.

Trong mười lăm phút đầu, hơi nước dâng đặc, bọt trắng ùn ùn nổi lên, rồi sẫm lại như mây tụ thành cơn giông. Hayato căng mắt, tay cầm vá hớt liên tục, mỗi lần nhấc vá, cậu nhìn thấy trong mặt nước hiện bóng chính mình — gương mặt nhăn nhó, rối loạn, và cả hình bóng Renji vẫn bám riết trong ký ức.

“Con vừa nhìn vào đâu?”

Giọng ông Takeda vang lên sau lưng, lạnh và chắc.

Hayato giật mình, không trả lời.

“Nồi nước không phải để con soi quá khứ. Con chỉ cần nhìn vào bọt thôi, rồi hớt nó đi, chỉ vậy thôi!”

Cậu cúi xuống, cánh tay mỏi nhưng vẫn lặp đi lặp lại động tác, từng đường hớt đều, dứt khoát. Lớp bọt vơi dần, mặt nước trở nên trong hơn, chỉ còn lăn tăn ánh sáng. Trong khoảnh khắc, cậu nghe như có tiếng thở nhẹ thoát ra từ chính nồi, nhịp điệu trầm, êm.

Năm giờ, ngọn lửa bừng lên mạnh, quán ngập mùi xương tan trong nước, nồng và dày đến mức tưởng như nuốt chửng mọi hơi thở. Hayato cúi mặt, mắt cay vì hơi, bàn tay ướt dính mỡ. 

Cậu muốn tăng lửa thêm để rút ngắn thời gian, muốn chạy trốn khỏi mùi khói sặc sụa này.

“Đừng.”

Ông Takeda đột ngột đứng sau, ánh mắt lạnh như thép. 

“Khi con muốn rút ngắn thời gian, kết quả sẽ rất đắng.”

Hayato ngẩng lên, ánh mắt ông như một lưỡi dao chặn ngang ý nghĩ vội vàng trong tâm cậu. Cậu nuốt nước bọt, lặng lẽ chỉnh lại lửa, giữ ở mức sôi lăn tăn.

Tiếng sôi lúc ấy như một điệu thở trầm ổn, từng bong bóng nhỏ vỡ ra, rền rĩ nhưng đều đặn, không ào ạt, không hối hả. Hayato đặt tay gần thành nồi, cảm nhận sự rung nhẹ, rồi nhắm mắt. Hơi thở cậu dần hòa vào nhịp nồi như thể chính mình cũng đang được ninh cùng những khối xương kia.

Ngày nối ngày, bàn tay cậu chai dần vì cán vá, mùi mỡ thấm cả vào tóc, quần áo. Ban đầu cậu vấp liên tục: hớt bọt chậm, để cặn bám đáy, khuấy quá tay làm nước đục. 

Ông Takeda không la hét, chỉ nhìn bằng ánh mắt nặng, đôi khi buông vài câu ngắn:

“Tâm con quá nặng.”

“ Con lại vội rồi.”

“Lần này con lại quên thở.”

Mỗi câu, như một lưỡi dao khía sâu để lại vết xước âm thầm.

Rồi đến một sáng, khi vén lớp bọt cuối cùng, Hayato thấy mặt nước sánh mịn, ánh sáng phản chiếu như gương mờ. Cậu bất giác thở ra, không còn gấp, không còn nhớ Renji, cũng chẳng nhớ tiếng khán giả trong cuộc thi đó, chỉ có nồi nước, và hơi thở của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận