ĐỘC TÂM

14

Ngày thi đấu, hội trường sáng rực dưới hàng đèn treo, khán giả ngồi san sát như những con mắt bất động đặt sát cạnh nhau. Không gian đặc quánh mùi gỗ cháy, mùi mỡ, mùi sốt sôi ùa vào nhau. Không ai nói gì, nhưng hơi thở của đám đông đã đẩy không khí thêm dày, như muốn bóp nghẹt từng thí sinh.

Renji bước ra trước, áo bếp trắng phẳng phiu, cử chỉ chính xác đến mức lạnh lẽo. Anh ta đặt cá thu ngừ trong hộp hun khói kín, gỗ thơm được lựa chọn kỹ càng — anh đào, hồ đào. Từng khúc gỗ nhỏ nảy lửa tạo ra lớp khói dày, ngọt, bám đều lên da cá. Khi anh ta mở nắp, làn khói ùa ra, đặc quánh, chậm rãi xoắn vặn trong ánh sáng như một màn ảo thuật. Khán giả trầm trồ, tiếng thì thầm kéo dài như sóng vỗ vào bờ.

Trái ngược hẳn, bếp của Hayato bé nhỏ, mộc mạc với than đỏ, vỉ cá, và đôi tay cậu còn mang vết muố, không có hộp gỗ, không có lọ sốt cầu kỳ, chỉ có lửa trực diện.

Tiếng mỡ cá bắt đầu rơi xuống. Xèo, một tia lửa bùng lên, khói xộc thẳng lên, che mờ ánh đèn. Lớp da ngoài của cá đã xém lại quá nhanh.

Hayato thoáng run, tay xiên khựng một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Renji lướt qua — lạnh, sắc, như đang khẳng định trước đám đông: Nhóc, cậu sẽ thất bại thôi!

Trong đầu, giọng cha vọng về, từng chữ như được nung đỏ:

“Nếu trái tim nặng, mọi thứ sẽ đắng.”

Một hơi thở sâu, một khoảng lặng. Tất cả âm thanh ngoài kia — tiếng khán giả, tiếng gỗ nổ, tiếng dao chạm vào thớt — tan biến, chỉ còn lại màu đỏ hồng của than dưới lớp khói.

Cậu nâng vỉ cá lên, khoảng cách thay đổi, lửa dịu lại, tay cậu vẫn quạt đều. Mỗi nhịp quạt như nhịp tim, khớp với từng hơi thở. Khói từ dữ dằn chuyển thành mềm mại, quấn quanh cá như dải lụa xám.

Trong trạng thái ấy, Hayato không còn là người điều khiển. Cậu là một phần của ngọn lửa, của khói, của cá. Mọi cử động từ cậu chậm, chắc, không còn hoảng loạn, không còn run rẩy.

Lớp da ngoài của cá căng giòn, cháy đều, ánh sáng trên bề mặt nó như nhung sẫm. Mỡ cá rỉ ra, nhỏ xuống than, nhưng lần này nó không bùng, chỉ tỏa hương thơm phức — hương khói dịu, không lấn át mà nâng đỡ vị ngọt của phần thịt con cá.

Cậu đặt cá lên đĩa, bên ngoài xém nâu, bên trong vẫn hồng. Rau rừng muối nhẹ điểm xanh, cơm nóng tỏa hơi trắng, một chén tương gừng loãng chờ bên cạnh: đơn sơ, nhưng cân bằng.

Giám khảo đưa đũa, lớp da vỡ ra dưới sức ép nhỏ, tiếng rạn mảnh như tiếng lá khô. Họ nhai chậm, ánh mắt nhắm lại một thoáng.

Vị giám khảo già khẽ gật đầu, giọng trầm như lời phán xét đã được chuẩn bị từ trước:

“Mùi khói ở đây không che cá, mà dẫn lối. Cậu đã biết cách để khói làm sáng nguyên liệu, chứ không phải là làm tối món ăn.”

Trong hội trường, một khoảng lặng, rồi tiếng vỗ tay lác đác, lan dần thành làn sóng.

Renji nhìn sang, không còn ánh mắt thách thức như trước, chỉ là một nụ cười nhạt. Môi anh ta khẽ nhếch — nhưng trong khóe mắt có một thoáng chùn xuống như một lưỡi dao dù còn sắc, nhưng cũng đã vừa sứt một đường nhỏ.

Hayato đứng thẳng, lặng im. 

Trong tim, câu cha dạy lại vang, lần này không còn như lời cảnh báo, mà như một xác nhận:

“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”

Và giữa hương khói vẫn còn lơ lửng trong không khí, cậu biết: lửa đã không nuốt chửng mình, nó đã soi sáng tâm cậu.

Sau tiếng vỗ tay dội lại từ hội trường, sau ánh mắt của Renji còn vương chút dư chấn, Hayato lặng lẽ rút lui vào hậu trường. Ở đó, ánh sáng không còn rực rỡ, chỉ còn bóng đèn huỳnh quang mờ nhạt soi lên từng giọt mồ hôi đang chảy dọc theo thái dương cậu. Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn sơ, khăn vải vắt trên vai, bàn tay run nhẹ vì mệt, nhưng trái tim cậu lại bình lặng như mặt hồ sau cơn mưa.

Hơi khói vẫn còn ám trong tóc, thấm vào áo, bám trên da thịt cậu. Hayato khẽ giơ tay, cậu nhìn thật lâu vào những ngón tay đã cháy nắng, còn thoang thoảng mùi than và mỡ cá. Chúng như những vết ký hiệu mà ngọn lửa để lại, không phải để nhắc nhở sự hiểm nguy, mà như một con dấu chứng nhận: cậu đã đi qua khói, nhưng không để khói nuốt chửng mình.

Trong tâm trí, bài học của vòng thi xoáy lại, không phải bằng lời giảng nào, mà bằng một hình ảnh duy nhất: luồng khói mỏng manh kia, nếu để nó trở thành màn che, nó sẽ làm mù mắt cậu. Nhưng nếu biết nhìn xuyên qua, ta sẽ thấy ánh hồng ở bên trong — ngọn lửa thật sự, bản chất sáng tỏ của mọi thứ.

Khói không để giấu đi, khói để khắc họa. Dù có khói, nhưng nếu trái tim mình nhẹ, nó có thể trở thành cây bút vẽ ra linh hồn cho món ăn.

Tấm màn sân khấu sau lưng vang lên tiếng động, ban tổ chức bước ra công bố:

“Vòng cuối cùng, ‘Hội tụ tinh hoa’, mỗi đầu bếp sẽ phải dựng một bữa trọn vẹn.”

Âm thanh ấy như một nhát dao chẻ không gian làm đôi. Cả hội trường ngoài kia lại vỡ òa. Nhưng ở phía sau, Hayato vẫn ngồi yên, đầu khẽ cúi, bàn tay cậu đặt trên đùi, mùi khói vẫn chưa tan.

Một câu thì thầm của cậu bật ra, nhỏ đến mức chỉ như tiếng gió chạm vào tro:

“Lửa đã chỉ đường cho ta.”

Trong câu nói ấy, không có kiêu hãnh, không có tự đắc, chỉ có sự tĩnh lặng của một người vừa tìm thấy lối mòn giữa rừng rậm, và biết rằng trước mặt mình vẫn còn cả một hành trình rộng lớn.

Ngoài kia, tiếng người vẫn ồn ào. Nhưng bên trong cậu, một khoảng sáng vừa lóe, mong manh mà kiên định như đốm than nhỏ còn sót lại trong lớp tro, báo hiệu một ngọn lửa mới sẽ bùng lên.

Sáng sớm hôm nay, thành phố vẫn còn quấn trong sương, lớp màn mỏng như khói dâng lên từ biển Seto. Quán mì nhỏ của thầy Takeda chưa mở cửa, nhưng căn bếp đã sáng đèn, ánh vàng run rẩy hắt xuống bàn gỗ, hắt lên cả vỏ bao dao cũ nằm lặng lẽ trên kệ. Bao da sậm màu, rạn nứt theo năm tháng, nhưng mùi thép vẫn còn đó, mơ hồ mà rõ rệt như hơi thở của cha cậu. Bên cạnh là tập tạp chí xưa, bìa nhăn nheo, in hình những gương mặt đầu bếp dự thi cuộc thi “Thực Thần”, dường như họ vẫn đang dõi theo cậu.

Cậu ngồi trước bàn, lưng thẳng,mắt thấp, tay đặt trên thớt trống. Không có gì trong tay, nhưng các ngón tay cậu đã khẽ co giãn như đang nắm chuôi dao. Suốt đêm qua, cậu đã thức: nhớ lại từng vòng thi, từng “lỗi” trong nghề — dầu chiên sủi bọt, khói nướng cay mắt. Cậu để mặc ký ức ấy quay lại, để chúng mài dũa mình từ bên trong như lưỡi dao cũ được đánh đi lớp gỉ sắt.

Gió từ cửa sổ hé mở len vào, mang theo mùi muối và rong biển, thầy Takeda vẫn chưa xuống, gian quán vắng lặng như một thiền thất. Cậu hít một hơi dài, để mùi vị ấy hòa vào ngực, rồi thở ra. 

Nhịp thở chậm dần, cho đến khi tiếng tim cậu cũng rơi vào khoảng lặng.

“Nhát cắt vô niệm lực…” 

Lời cha vang lên, không thành tiếng mà như từ chính tiếng dao vọng ra.

“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”

Cậu lặp lại trong tâm, mỗi chữ như một nấc thang để hạ cái tôi của mình xuống sâu hơn. Dao, thớt, hơi thở, ánh mắt, tất cả phải tan đi; để chỉ còn một khoảng trống, trong đó nhát dao Thực Thần sẽ tự xuất hiện. Không phải chỉ bàn tay cậu cắt, không phải chỉ ý nghĩ cậu cắt, mà còn là chính sự tĩnh lặng ấy sẽ cắt vô niệm lực lên nguyên liệu món ăn.

Ngồi bất động, cậu nhắm mắt, trong bóng tối, hình ảnh hiện lên như những lát cắt phim: dao chạm thớt, mùi hành bốc lên, nước sôi sủi nhẹ, tiếng giám khảo đặt bút xuống bàn. Cảnh nối cảnh, nhanh và dồn, nhưng ở trung tâm cậu vẫn là một điểm trắng rỗng: vô niệm lực.

Khoảnh khắc đó, cậu nghe thấy tiếng dao kim loại rất khẽ — nhưng cậu chưa hề rút dao ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận