ĐỘC TÂM
16
Chiều hôm ấy, một phong bì đặt trước cửa quán ramen của thầy Takeda. Đó là thư mời cho vòng chung kết, dấu triện đỏ in rõ ràng, đề bài sẽ công bố vào sáng mai.
Hayato ngồi thật lâu, bàn tay chạm vào bao dao cũ — bảo vật của cha tặng trước lúc lên đường.
Cậu thì thầm như thể gọi người từ nơi xa:
“Thưa cha, đúng như cha từng nói… con dao sắc bén nhất đối với con là khi tay con không còn run nữa.”
Đêm Tokyo trải dài, dòng sông ôm lấy thành phố bằng ánh bạc lạnh. Hayato đứng bên cầu, dao đã bọc lại cẩn thận, cậu ôm nó trong tay. Những ánh đèn phản chiếu lên lớp thép, thành một đường sáng mảnh, dài, không cong, không đứt.
Cậu nhắm mắt, hít vào, giữ, thở ra. Trong lồng ngực cậu, không còn hỗn loạn, chỉ có khoảng trống rộng mở, một khoảng trống không rỗng tuếch, mà sáng như bầu trời đêm chở đầy sao.
Khi mở mắt, thành phố vẫn sôi động, dòng sông vẫn trôi, nhưng trong bước chân cậu đã có sự tĩnh tại.
Hayato rời cầu, chuẩn bị bước vào ngày mai, ngày của quyết định cuối cùng.
Tokyo hôm ấy, trong sáng sớm của vận mệnh, thành phố vừa bừng tỉnh sau màn đêm còn phảng phất hơi sương, từng vệt nắng đầu tiên vỡ ra trên bầu trời trong trẻo. Ánh nắng hắt xuống quảng trường nơi hội trường dựng sừng sững như một ngọn tháp trắng giữa biển người. Trước cánh cửa kính, dòng khán giả kéo đến đông nghịt; hơi thở của họ, ánh mắt của họ, gấp gáp như nhịp trống trận.
Bên trong — ánh sáng trắng từ trần cao đổ thẳng xuống sàn bếp rộng, chia đôi sân khấu thành hai nửa rõ rệt. Sàn gỗ bóng lên như gương, hắt lại ánh dao sáng loáng. Không khí tràn đầy nhịp điệu song hành: một nửa hừng hực như lò lửa, một nửa tĩnh tại như mặt hồ không cần chờ gợn sóng. Máy quay lướt qua từng chi tiết: bàn bếp trống trơn, lưỡi dao xếp hàng gọn như quân đội, gia vị và nguyên liệu cũng được xếp ngay ngắn, đợi chờ khoảnh khắc được đánh thức.
Tiếng công bố vang lên, trầm hùng, dội khắp khán đài:
“Đề thi cuối cùng: Dựng một bàn tiệc. Mỗi món ăn phải là một chương trong cuốn sách đời người đầu bếp — khởi đầu, thử thách, cay đắng, ngọt ngào, ánh sáng. Không chỉ là hương vị, mà còn phải là một dòng chảy duy nhất, một câu chuyện ý nghĩa cùng sự chân thực.”
Âm vang ấy như kéo toàn bộ căn phòng vào trạng thái nín thở. Một lễ hội, nhưng không khí dưới lớp hoa lệ là sợi dây căng mảnh, sắc, có thể cắt đứt cả da người.
Renji Takasugi đứng thẳng lưng, môi nhếch một nụ cười tự tin. Trước mặt anh ta, hộp gỗ mở ra, lộ dần những nguyên liệu hiếm lấp lánh như kho báu chôn dưới biển sâu. Bàn tay anh ta đặt lên từng món như một nhạc trưởng chạm vào phím đàn, sẵn sàng viết bản giao hưởng cuối cùng.
Đối diện, Hayato Arakawa vẫn lặng im. Cậu đặt tay lên chuôi dao cũ, lưỡi dao từng mòn đi trong gian bếp nhỏ của cha. Khoảnh khắc ấy, nhịp thở của cậu chậm lại. Giữa tiếng ồn ã của khán giả, cậu nghe thấy những âm thanh quen thuộc — tiếng dao chạm thớt trong căn bếp gỗ, nơi ánh nắng xiên qua khung cửa chùa.
Một giọng nói từ ký ức vang lên như ngọn gió thoảng qua vườn tùng:
“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”
Cậu khép mắt, trong bóng tối. Ký ức mở ra: bát cơm trắng cha đặt trước mặt, mùi khói bếp len lỏi vào nếp áo nâu sồng, tiếng chuông chùa ngân dài: tất cả dồn lại thành một điểm sáng trong tâm trí cậu.
Cậu mở mắt, bàn tay siết chặt lại, một nhịp, một đường: một con đường của riêng mình.
Tiếng trống mở màn vang lên, gọn, dứt khoát như nhát dao đầu tiên rạch vào bầu không khí đã căng cứng từ lâu.
Hayato không vội, cậu lặng lẽ phân chia bếp thành ba trục: bàn cá, nồi nước dùng, bếp than. Sự sắp xếp ấy giống như một đạo tràng — mỗi vị trí là một nấc thang đưa tâm trí cậu đi sâu vào sự tĩnh lặng. Dao đặt ngang gỗ, than đỏ bập bùng, nước lăn tăn chờ sôi.
Món mở đầu: cơm cuộn cá muối nhẹ. Hạt gạo trắng, trong veo, dính vào nhau như sợi ký ức. Con cá nhỏ, mặn dịu, mang hương vị bữa cơm tuổi thơ nơi chùa vắng. Mỗi nhát dao cắt lát cá, tiếng lưỡi kim loại vang lên như tiếng gõ mõ. Trên gương mặt cậu thoáng hiện một bóng hình: cha ngồi dưới hiên chùa, bưng bát cơm nóng, mỉm cười lặng lẽ.
Món thứ hai: nước dùng trong từ cá ngừ khô và rong biển. Nồi bắt đầu reo, hơi nước bốc lên, mang hương biển phảng phất. Hayato cúi xuống, hớt bọt, từng động tác mềm như quét bụi trên tượng Phật. Nước trong dần, sáng như tấm gương soi lại những ngày đầu học nghề: một nền tảng, một điểm khởi nguyên.
Bên kia, Renji đã tung nguyên liệu lên không. Lưỡi dao của anh ta lia nhanh như chớp, ánh thép chói lòa. Thịt bò đắt đỏ, cá hiếm nhập khẩu, gia vị ngoại quốc tràn ngập bàn bếp. Khán giả ồ à, mỗi cú xoay dao của anh ta như một màn pháo hoa, nổ bùng trước mắt đám đông. Người ta rì rầm, ánh mắt bắt đầu nghiêng về phía sự xa hoa đó.
Một thoáng, Hayato nghe thấy tiếng xôn xao, nhưng cậu không ngẩng lên.
Món thứ ba: cá thu nướng khói cháy xém. Lửa bùng, mùi khói dậy, miếng cá xoay trên vỉ than, da chuyển màu đồng sậm. Ánh than đỏ phản chiếu vào mắt cậu như một trận chiến cũ, vòng thi trước — lưỡi dao trong tay cậu run rẩy, bàn tay cậu toát mồ hôi. Cậu nhớ bóng tối mình từng đối diện, và giờ, từng vệt cháy xém trên thịt cá chính là bằng chứng rằng cậu đã vượt qua nó.
Một giám khảo cúi nhẹ đầu:
“Hương khói… sâu, nhưng không gắt!”
Khán giả im lặng, lần đầu tiên ánh nhìn của họ tách khỏi những món xa hoa kia.
Món thứ tư: sashimi cá trắng thái mỏng. Lưỡi dao của cậu nâng lên một nhịp thở, một đường cắt không thừa, không thiếu. Lát cá mỏng rơi xuống, trong suốt như cánh hoa anh đào rụng trong gió xuân. Vô niệm lực: không còn quá khứ, không còn so sánh, chỉ còn dao, cá, và bàn tay đã được dẫn dắt bởi nhịp tim trầm tĩnh trong lồng ngực cậu.
Renji liếc sang, anh ta không nói, nhưng đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Món cuối cùng: lẩu cá và rau rừng. Nồi đặt giữa bàn, nước dùng sôi liu riu. Rau xanh, nấm rừng, cá trắng hòa vào nhau, tạo nên khúc ca giản dị nhưng ngân dài. Mùi hương lan ra, không bùng nổ, không phô trương mà như sương sớm lan dần qua vườn tùng, âm thầm phủ kín mọi khoảng trống trong hội trường.
Khán giả ban đầu còn ngờ vực, giờ bắt đầu im lặng, sự lặng im ấy dày đặc, nặng nề hơn cả tiếng reo hò.
Trong đầu Hayato, ký ức ùa về: những lần cha quát mắng, những lúc bỏ nghề, những ngày đầu run rẩy tập nấu khi gió đông lùa vào căn bếp. Nhưng chúng không còn là vết thương, tất cả đã chảy vào món ăn. Nỗi đắng, vị ngọt, lửa cháy, nước trong: một bàn tiệc, năm chặng đường — một dòng chảy nối liền tất cả.
Một giám khảo khẽ thốt:
“Đây không chỉ là một bữa tiệc, đây còn là cả một đời người.”
Hayato đặt dao xuống, ngẩng lên. Trong mắt cậu, không có Renji nữa, chỉ có một con đường với một điểm duy nhất: kích hoạt trạng thái vô niệm lực thần diệu.
Renji ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười bén như lưỡi dao:
“Một bữa tiệc mà đơn giản thế này ư? Cậu định đem cơm thường ngày ra đấu với tôi sao?”
Tiếng cười rộ theo, khán giả nhao nhao, tiếng xì xào như sóng gió ập vào vách đá. Trong làn sóng ấy, ánh nhìn chế giễu, ánh nhìn ngờ vực, ánh nhìn lạnh lẽo dồn cả về phía cậu.
Dao của Hayato chợt khựng lại, một lát sashimi nứt, vết nứt mảnh nhưng phơi bày rõ vết sẹo giữa gương mặt tĩnh lặng của Bất Động Minh Vương. Cả hội trường bỗng rơi vào một khoảng lặng đè nén.
Mọi con mắt dõi theo cậu: một khoảnh khắc dài như vô tận.
Hayato đặt dao xuống, ngực phập phồng. Cậu khép mắt, để tiếng ồn tan dần như khói.
Trong lòng, một giọng nói cũ cất lên, trầm nhưng thấu:
“Nếu trái tim con nặng, món ăn sẽ rất đắng. Nếu con bỏ hết tạp niệm, trong con chỉ còn một điểm duy nhất.”
Hít vào, thở ra một nhịp, một hơi. Cậu lại mở mắt, lưỡi dao lại được nâng lên, ánh sáng rọi vào kim loại, lấp lánh như giọt sương trên lá tre. Nhát dao hạ xuống, một lát sashimi rơi liền lạc, tinh khiết. Nhịp dao nối tiếp — đều, chắc như hơi thở. Cá trắng xếp thành lớp, mỏng như cánh hoa rụng trong gió xuân.
Tiếng xì xào im bặt, chỉ còn tiếng kim loại khẽ chạm vào thớt: nhẹ, nhưng dứt khoát.
Ánh mắt giám khảo dần biến đổi từ nghi hoặc sang chăm chú, từ chăm chú sang lặng im.
Và rồi, bàn tiệc hiện ra trọn vẹn năm món. Năm chặng: từ cơm cuộn mộc mạc đến nước dùng trong veo, từ khói lửa cá thu đến sashimi trong suốt, cuối cùng là nồi lẩu cá và rau rừng — tất cả hòa vào một dòng chảy.
Một dòng chảy từ quá khứ đến hiện tại, từ bóng tối đến ánh sáng, từ riêng lẻ đến toàn thể.
Renji vẫn ngồi, bữa tiệc lộng lẫy của anh ta sáng chói dưới ánh đèn. Nhưng trước bàn ăn giản dị ấy, sự chói lọi kia bỗng thành quá nhiều, quá nặng, quá xa.
Một giám khảo già khẽ cất giọng, trầm và vang như tiếng chuông chùa ngân trong buổi chiều muộn:
“Đây không phải chỉ là một bữa ăn. Đây là một đời người trong hình hài ẩm thực.”
Không ai vỗ tay, không ai reo hò, cả hội trường chỉ im phăng phắc. Sự im lặng ấy không còn là ngờ vực, mà là sự cúi đầu trước một điều đã vượt ngoài ẩm thực bình phàm.
Hayato buông dao, nhẹ như đặt xuống một đóa hoa. Trong mắt cậu, ánh sáng chảy ra, không phải từ đèn, mà từ một điểm duy nhất trong tâm trí vô niệm của mình.
Hội trường lại rơi vào trạng thái tĩnh như bị phong ấn. Không tiếng vỗ tay, không tiếng thì thầm, chỉ có hơi thở khẽ, mỏng, tưởng chừng như chúng cũng bị giữ lại bên trong lồng ngực khán giả.
Hayato cúi đầu, dao đã đặt xuống, bàn tay cậu vẫn còn âm ấm như nhịp tim của mình.
Không cười, không ngẩng mặt, cậu chỉ có một câu khẽ như tiếng gió lùa qua mái chùa xưa:
“Cha, con đã làm xong rồi!”
Câu nói tan vào khoảng không. Nhưng dư vang của nó như sợi dây đàn bị gảy mạnh, ngân dài trong lòng tất cả những ai nghe thấy.
Renji nhìn bàn tiệc ấy, trong mắt anh ta thoáng hiện một tia sáng khó gọi tên: khinh thị? ghen tị? Hay là lần đầu tiên anh ta nhận ra có một thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát của mình? Ánh sáng lóe lên rồi tắt, nhưng dấu vết của nó vẫn còn đó như vết xước trên mảnh gương đen phù thủy.
Bàn tiệc của Hayato dưới ánh đèn: hơi nóng bốc nhẹ, mờ như sương mai trên mặt hồ. Hơi nước quấn quanh, làm cho từng món ăn của Hayato có nhịp thở riêng. Nó không rực rỡ, không phô trương, nhưng lại đang lan tỏa sự sống.
Ngược lại, bàn tiệc của Renji lấp lánh như ánh băng pha lê. Nó lạnh lẽo trong sự hoàn hảo bóng bẩy. Nó xa hoa, hào nhoáng, nhưng khi đứng bên cạnh dòng chảy âm ấm của Hayato, nó lại như một thế giới khác — một cực đối lập tựa hai bờ vực luôn gườm nhau, dù không bao giờ chạm được vào nhau.
Khoảnh khắc ấy, cả hội trường vẫn im. Tất cả đều cảm nhận được: hai con đường ẩm thực, hai bản thể, hai thế giới: một thuộc về phô diễn, một thuộc về trái tim.
Cánh màn dần khép lại, ánh sáng mờ đi để lại khoảng tối thăm thẳm.
Giọng công bố vang lên, ngắt gọn:
“Kết quả… sẽ được đưa ra ở hồi cuối.”
Khoảnh khắc ấy như lưỡi dao vừa dừng trước miếng gỗ, chưa chạm xuống. Một sự im lặng nặng nề trong phòng thi, nhưng lại chứa trong nó hứa hẹn của cơn bùng nổ.
Mọi người vẫn nín thở, cuộc thi chưa kết thúc. Tuy nhiên, tất cả đều biết: một điều gì đó ngay tại đây đã thay đổi cả nền ẩm thực nước Nhật.