ĐỘC TÂM
13
Lúc này, khán phòng lắng dần như mặt hồ sau cơn mưa, chỉ còn âm vang cuối cùng từ giám khảo.
Ông lão tóc bạc, gương mặt khắc khổ như gỗ cổ thụ, nghiêng người về phía Hayato:
“Cậu đã biết dừng, biết sửa, đó là dấu hiệu của một đầu bếp trưởng thành. Nhưng cậu đừng quên — trưởng thành không phải là chỉ biết chữa cháy giỏi, mà quan trọng hơn hết: giữ được ngọn lửa ổn định trong thâm tâm cậu.”
Lời nói rơi xuống, chậm, nặng, nhưng không mang sắc phán xét. Nó giống tiếng đá lăn xuống lòng suối: âm thanh vang xa rồi chìm đi, để lại sự tĩnh lặng mênh mông.
Một phóng viên chen vào, giọng sáng hơn như muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
“Cậu phạm vài lỗi nhỏ, nhưng lại kịp xoay chuyển cả phần thi. Hình ảnh đẹp đấy, cậu bé.”
Hayato cúi đầu, không đáp, nhưng trong đầu cậu đã khắc sâu những dòng chữ vô hình: Bột phải luôn lạnh, bột không được trộn quá tay, chiên ít, giữ dầu; khi áp lực, hãy đi chậm lại, và nhất định phải giữ lại một điểm duy nhất trong cơn phong ba.
Sau giờ thi, thầy Kanda đặt bàn tay thô ráp lên vai Hayato, hơi ấm truyền vào tim cậu như tro than ủ dưới lớp đất.
Giọng thầy trầm, không lên xuống:
“Con đã giữ được độ cứng trong tay. Nhưng hãy nhớ, cứu một món ăn trong phút vội là một chuyện. Điều con cần học hơn là đừng bao giờ để đôi tay mình phải cứu bất cứ thứ gì nữa.”
Hayato nhìn xuống, trên lòng bàn tay còn vết bột trắng mờ, chưa kịp rửa, vệt bột ấy run rẩy một thoáng dưới ánh đèn huỳnh quang.
Cậu khẽ cười rất nhỏ như tiếng lá va vào nhau trong gió đêm:
“Hôm nay… tay con đã ít run hơn trước rồi, thưa thầy.”
Thầy không đáp, chỉ siết nhẹ vai cậu, rồi buông.
Tin tức tràn ra ngoài, các tờ báo mạng nổ sáng với tên Renji — kỹ thuật trình diễn, ánh đèn flash, hiệu ứng sân khấu.
Nhưng bên cạnh, dòng nhỏ lạc lõng mà kiên định:
“Renji — biểu diễn, Hayato — tĩnh lặng trong khói lửa.”
Một so sánh, một đối lập, và một mầm mống cho cuộc chạm trán sau này đã được gieo, và chờ cơ hội nảy mầm.
Tối hôm ấy, trong căn phòng trọ nhỏ, hộp thư điện tử vang lên một âm thanh báo, thư từ một đầu bếp nước ngoài, lời mời biểu diễn tại một hội ẩm thực. Đây chính là cơ hội cho cậu vươn ra khỏi ranh giới, chạm tới một sân khấu khác.
Hayato đọc, đôi mắt cậu dừng lại lâu trên hàng chữ cuối, rồi cậu gập máy, đặt thư vào ngăn kéo, không phải lúc này, không phải khi “một điểm” trong khi tâm cậu còn chưa vững.
Đêm, cậu đứng trước hội trường, bóng mình đổ dài trên nền gạch ướt sương. Thành phố ngoài kia mở ra, muôn ánh sáng chao đảo như vệt dầu loang trên mặt biển. Trong tay cậu, chiếc rổ vớt còn vương hơi nóng, trên má, một vệt bột trắng còn chưa kịp lau.
Cậu nhắm mắt, và thở.
“Một điểm, nhất định phải giữ lấy một điểm trong tâm, thế là đã đủ… để đi qua mọi bão giông.”
Ánh đèn xa xôi rực lên như biển lửa mời gọi, nhưng ở trong cậu, chỉ còn một vòng tròn tĩnh lặng.
Đêm nay, mưa Tokyo rơi chậm, như thể thành phố muốn rũ bỏ những âm vang còn sót lại của một ngày đầy va chạm. Giữa màn mưa mỏng, quán mì của thầy Takeda đứng lặng, ánh đèn giấy vàng nhạt hắt ra chỉ vừa đủ để người đi ngang nhận ra nơi này vẫn còn thở, vẫn còn giữ hơi nóng của bếp. Trong quán, tiếng dao chạm nhẹ vào tấm vải, từng động tác lau chùi của cậu lặp lại đều đặn, giống như một bài tụng ngắn để trấn an chính mình.
Hayato ngồi bên bàn gỗ thấp, cuốn sổ tay mở ra, dòng chữ loang chút nhòe vì đầu ngón tay cậu còn vương hơi nước. Cậu ghi lại thao tác của vòng thi trước, từng bước rán, từng sai lệch nhỏ. Cái sai vặt vãnh ấy – độ lửa hơi chệch, lớp bột sủi bọt không đúng nhịp – bỗng trở thành tiếng gõ nhức nhối bên trong tâm trí cậu. Vừa rèn dao, cậu vừa nghe tiếng mình thở, mỗi nhát kéo khăn lên lưỡi dao phản chiếu một mảnh nhỏ của nỗi lo mờ đục.
Ngoài kia, mưa rơi nghiêng, tiếng gió luồn qua khung cửa hé như tiếng thì thầm. Cậu nhấc đầu, cảm nhận hơi nước lạnh áp sát mặt kính cửa, và cậu thấy bóng mình mờ đi, tan vào khung cảnh. Một khoảng lặng kéo dài, trong lòng, cậu vừa thấy mình vững vàng hơn sau vòng “lửa và ánh mắt”, vừa biết rõ rằng những bước chân sắp tới sẽ đi vào bóng tối dày đặc hơn.
Cửa kêu khẽ, một tiếng lách cách kim loại, ô nghiêng để nước nhỏ xuống nền gạch. Không một tiếng động thừa, Renji đứng đó – dáng người gọn trong chiếc áo khoác tối màu, ánh đèn vàng chỉ chạm nhẹ vào nửa gương mặt anh ta.
Không có lời mở đầu, chỉ một câu dứt khoát như mũi dao lạnh đặt vào tim người nghe:
“Vòng sau là thử thách hương khói. Tôi muốn xem cậu có chịu nổi sức nặng thật của lửa hay không.”
Giọng nói không cao, không thấp, chỉ vừa đủ vang để luồn vào trong không khí ẩm ướt, khắc một vết rạn vào sự yên bình mong manh của quán. Renji gấp ô, quay đi, không thèm nhìn lại.
Khoảnh khắc ấy, căn phòng im bặt, tiếng mưa như dội mạnh hơn. Hayato đặt dao xuống bàn, lòng bàn tay còn run khẽ vì hơi nóng của kim loại. Trong lồng ngực, cậu cảm thấy một ngọn lửa nhỏ – không rực bùng, mà âm ỉ, khắt khe. Một lời thách thức vừa được gieo, không phải vào tay nghề, mà vào ý chí của cậu.
Ngoài hiên, bóng dáng Renji tan dần vào mưa. Trong quán, hơi nóng từ nồi nước hầm vẫn phảng phất, mang theo mùi xương gà và hành lá, hòa lẫn một mùi khói tưởng tượng nào đó. Mùi của vòng thi tới, mùi của sự đối đầu không chỉ bằng dao và chảo, mà còn bằng cả trái tim của người đầu bếp.
Hayato lặng nhìn trang giấy trước mặt, dòng chữ cha từng dặn, nay như vọng lại, rõ ràng, nặng nề hơn bao giờ hết:
“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”
Và trong bóng tối, cậu biết: lần này, chính ngọn lửa trong tim cậu sẽ bị đem ra thử thách.
Và rồi, thông báo từ ban tổ chức cũng đến trong phong bì giấy dày, chữ in sắc lạnh như một mệnh lệnh hơn là một lời mời:
“Chủ đề vòng hai: Khói và hương cháy xém.”
Một đề bài không chỉ là thử thách tay nghề, mà còn là cánh cửa dẫn thẳng vào ký ức. Mỗi thí sinh buộc phải dựng lên một món ăn từ lửa trực tiếp hay hơi khói. Món ăn đó phải đánh thức một tầng sâu thẳm nào đó trong vị giác — nơi ẩn giấu ký ức, nỗi sợ, và cả niềm khao khát chưa được gọi thành tên.
Nguyên liệu bắt buộc: cá thu ngừ, một loài cá thân chắc, nhiều mỡ, nguyên liệu này tựa như thanh kiếm hai lưỡi. Nó ban tặng hương vị béo ngậy, ngọt đậm, nhưng chỉ cần sơ sẩy, ngọn lửa sẽ phản bội đầu bếp, biến nó thành tro khét, xua đi tất cả tinh tế trong từng thớ thịt.
Hayato lặng nhìn dòng chữ in, trong đầu vọng về tiếng cha thuở trước:
“Nếu con để trái tim nặng, khói sẽ thành mùi khét, ám ngược vào tâm trí người nấu.”
Cậu khép mắt, trong khoảng tối ấy, hương cá nướng ngày thơ ấu hiện ra — ngọn lửa hồng trên triền núi, cha cẩn thận xoay xiên cá trên bếp than, mùi khói hòa với gió đêm, thấm vào từng thớ gỗ trong căn bếp cũ.
Khi mở mắt, quyết định đã ngấm vào mạch máu: không khói nhân tạo, không trò ảo thuật, chỉ một miếng cá thu ngừ, một ngọn than hồng, một bàn tay tập trung.
“Mình sẽ vận dụng kỹ thuật nướng trực diện, xém bên ngoài, tái bên trong. Cá sẽ được ăn cùng cơm nóng và rau rừng muối nhẹ.
Lý do giản dị, nhưng lại chính là con đường hiểm. Vì cá béo — dầu có thể nhỏ xuống than làm lửa bùng, khói bốc. Và chỉ một tích tắc chậm tay, tất cả sẽ tan thành mùi tro.
Cậu bắt đầu tập để chuẩn bị: nước lạnh rửa trôi máu đỏ, con dao lướt dứt khoát, bụng cá mở ra, từng sợi gân hồng rút đi như giải phóng một nhịp thở. Bàn tay cậu rắc muối biển hạt mịn — lớp muối lấp lánh như sương mai phủ trên da cá. Mười lăm phút, để muối thấm, kéo ẩm, mở đường cho da cá, khi gặp lửa nó sẽ nổ giòn, chứ không mềm oặt.
Than gỗ cứng được nhóm. Ngọn lửa đầu dữ dội, rồi tắt dần, chỉ còn than hồng âm ỉ, đỏ sẫm như trái tim đập cậu chậm trong lồng ngực giữ đêm khuya. Cậu quạt tay, từng nhịp quạt như tiếng thở dài có kỷ luật. Phải giữ than sống, không để nó lụi tàn, cũng không để nó bùng lên cuồng loạn.
Khi cá đặt lên vỉ, âm thanh đầu tiên vang lên — tiếng mỡ chạm than, nổ lách tách, nhỏ mà gắt như tiếng mưa rơi trên mái tôn. Khói dâng, mảnh mai nhưng kiên quyết, luồn quanh mặt cá, ve vuốt từng sợi da.
Cậu xoay cá liên tục, bàn tay vững như giữ nhịp tim. Một giây chậm thôi, khói dịu cũng có thể thành khét. Một hơi do dự thôi, thịt cá sẽ khô, đánh mất vị ngọt trong.
Trán Hayato lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt không rời từng tia khói mỏng đang uốn lượn. Khói không chỉ là mùi vị, mà còn là linh hồn của thử thách này. Và nó cũng là lời đáp cho Renji: chịu nổi hay gục ngã, tất cả đều gói trong luồng hơi đang bay.
Khi cá đã chín xém bên ngoài, ruột trong vẫn hồng tươi, cậu cắt từng lát dày, đặt lên cơm nóng. Hơi cơm bốc lên hòa với mùi khói, gừng giã và tương loãng bên cạnh như tiếng phụ họa kín đáo. Rau rừng muối nhẹ điểm xanh, làm nền cho sắc cá đỏ nhạt.
Món ăn hoàn tất, đơn giản đến mức trơ trọi, nhưng đằng sau sự đơn giản ấy là một bước sát vực thẳm: một tích tắc lỡ tay thôi, tất cả đều sẽ tan biến.
Hayato nhìn đĩa cá, lòng nhắc lại lời cha.
Lần này lời nhắc tựa như tiếng dao cắm xuống thớt:
“Một con dao, một món ăn, một tấm lòng.”
Cậu hít sâu, và hiểu rằng trong vòng thi tới, không phải khói quyết định, mà chính là trái tim người cầm dao.